BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
Cho dù ngươi đang ở đâu, đã trải qua những gì, thì mặt trời vẫn cứ sẽ mọc như thường, màn đêm cũng sẽ đúng giờ buông xuống. Đêm nay, Phác Thái Anh không ngủ, vẫn luôn chăm sóc Lạp Lệ Sa đang hôn mê.
Vết thương trên vai Lạp Lệ Sa không quá nghiêm trọng, không tổn hại xương cốt, cũng không liên quan đến mạch máu. Nhưng, đây là vết thương do súng. Qua cả đêm, máu mới miễn cưỡng cầm được, nhưng miệng vết thương không được xử lý tốt, nếu gặp phải chuyện gì, rất có khả năng cướp đi sinh mệnh Lạp Lệ Sa.
Nhìn mặt trời nhô lên từ mặt biển, ánh mặt trời màu cam sáng lạn chiếu tới làm mắt Phác Thái Anh đau nhức, nhưng lại khiến khuôn mặt tái nhợt của Lạp Lệ Sa có vài phần sức sống. Phác Thái Anh si ngốc nhìn người đang mê man không có chút dấu hiệu hồi tỉnh nào nằm trong ngực mình, bàn tay mềm mại giơ lên vuốt ve hai má đối phương.
Giờ này khắc này, các nàng không xác định được là mấy giờ, lại càng không biết mình đang ở đâu, cứu viện khi nào sẽ đến. Chăm chú nhìn ra biển lớn mênh mông trước mặt, còn có mảng cây cối tối đen không thể nhìn rõ cảnh vật bên trong. Phác Thái Anh hoài nghi, nàng cùng Lạp Lệ Sa có thể thật sự bị dạt vào trên một hòn đảo. Nếu hai người các nàng muốn sinh tồn ở đây, nhất định phải có nước uống và thức ăn.
Từ đêm qua lúc chăm sóc Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh đã khảo sát vùng biển chỗ các nàng đang ở. Đáng tiếc, nước này không phải nước ngọt, mà là nước mặn, nàng đã thử uống một ngụm, đầu lưỡi liền bị độ mặn của nước làm cho tê dại. Chứng tỏ nước xung quanh đây không thể uống, càng uống sẽ càng khát.
Nghĩ đến đây, Phác Thái Anh lại cúi đầu nhìn xuống cánh môi khô khốc nứt nẻ của người trong lòng, đau lòng nhíu mày. Nàng muốn để Lạp Lệ Sa ở đây, bản thân thì đi tìm một ít công cụ hoặc đồ ăn, nhưng cánh tay vửa cử động một chút, người nọ lại bừng tỉnh, mở đôi mắt mê man nhìn mình.
Bởi vì điều kiện kém, trên tay cũng dính đầy bụi, khiến Phác Thái Anh không cách nào lau sạch kính sát tròng của Lạp Lệ Sa. Cặp mắt kính đó Lạp Lệ Sa đeo đã lâu, không biết bị nước biển bắn lên từ lúc nào, làm mắt nàng che kín tơ máu. Phác Thái Anh nhìn tới nhập thần, trong nhất thời quên luôn cử động, cho đến lúc Lạp Lệ Sa mở miệng nàng mới hồi phục tinh thần.
“Trời sáng rồi”
Đây có thể xem là lần Lạp Lệ Sa ngủ yên nhất, cũng mệt mỏi nhất. Nói như vậy, là vì sau khi Phác Thái Anh đi rồi, nàng cảm thấy mình chưa một lần ngủ yên. Tối hôm qua được đối phương ôm lấy, mặc dù thân thể khó chịu làm cho nàng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng tinh thần lại không có gánh nặng.
Chậm rãi hoạt động thân thể, Lạp Lệ Sa lúc này mới phát hiện Phác Thái Anh chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, còn áo gió thật dài của nàng lại đắp cho mình. Mặc dù ý thức chưa tỉnh táo, nhưng Lạp Lệ Sa biết đêm qua nhiệt độ vô cùng thấp. Thân thể Phác Thái Anh không tốt, vốn sợ lạnh, lại đem áo khoác đắp cho mình, bản thân lại ăn mặc như vậy chăm sóc mình cả đêm. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Saở trong lòng tự trách cứ chính mình không chăm sóc tốt cho nàng.
“Có phải rất lạnh không? Trước tiên mặc áo vào đi”
Lạp Lệ Sa nói xong, liền nhớ ra mình đang khoác áo của Phác Thái Anh. Nhưng nàng vừa hơi nhích cánh tay trái, vai trái lập tức truyền tới một cảm giác đau đớn cực độ. Cơn đau xuất hiện đột ngột làm nàng rên lên, một lần nữa nằm vào lòng Phác Thái Anh. Một khắc kia, Lạp Lệ Sa nhìn thấy trong mắt Phác Thái Anh là đau lòng và lo lắng.