BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
Ngoại trừ tiếng hít thở thì cũng chỉ có tiếng động của máy lạnh, một bàn tay với lấy điều khiển từ xa tắt nó đi, trong phòng không còn lại thanh âm gì. Ngồi trên sô pha phòng khách, Lạp Lệ Sa nhìn đăm đăm bình trà đã lạnh. Ngay cả chính nàng cũng quên bản thân đến tột cùng ngồi im như vậy bao lâu.
Toàn bộ biệt thự chỉ còn mỗi Lạp Lệ Sa kể từ lúc Phác Thái Anh bỏ đi. Tăng Khả Hận rất ít trở về, cho dù có cũng chỉ là lấy vài thứ, không nói một câu nào liền vội vàng đi. Thâm trầm tịch mịch khiến cho không khí đây dần phiếm lạnh, không cần mở điều hòa cũng có thể cảm thấy xung quanh lạnh lẽo. Mà loại cảm giác này, Lạp Lệ Sa đã từng trải qua từ rất lâu về trước.
Lục Úy Lai lúc đầu khi nghe tin Phác Thái Anh sẽ đi Đức du học thì rất kinh ngạc, thậm chí hỏi mấy lần lí do tại sao. Lạp Lệ Sa tự nhiên sẽ không nói ra bản thân và Phác Thái Anh có vấn đề về tình cảm, nàng lấy bừa một vài lí do để trả lời. Từ đó về sau Lục Úy LAi và Đông Dụ Phi một tuần về một lần. Các nàng và Lạp Lệ Sa nói chuyện phiếm vài câu hoặc là ba người cùng nhau ăn bữa cơm. Cảm giác này làm cho Lạp Lệ Sa cảm thấy ấm áp, và cũng khiến cho nàng chua xót vô cùng.
Từ khi nào mà nàng trở nên yếu đuối như vậy? Ngoại trừ chờ đợi người nào đó về nhà, thì cái gì cũng không làm được? Là do Phác Thái Anh đi rồi nên mang hết tất cả niềm vui của nàng? Hay là do vì trước đây mình có Phác Thái Anh nên mới không tính là trắng tay?
Ngày cứ như vậy qua đi, Lạp Lệ Sa không buồn nhớ đến ngày sinh nhật của mình, mặc dù Lục Úy Lai không chỉ một lần nhắc đến ngày này để lấy cớ mời Tằng Khả Hận và Tô Ngạo Ngưng đế để chúc mừng, nhưng đều bị Lạp Lệ Sa dịu dàng từ chối. Cuối cùng sinh nhật 38 tuổi của mình, nàng chỉ nằm trên giường cả ngày, thậm chí cơm cũng không ăn.
Tháng Một qua đi, tháng Hai lại đến, năm mới chấm dứt, thời gian thấm thoát thoi đưa. Nhìn thời gian hiển thị trên di động, Lạp Lệ Sa biết được Phác Thái Anh đi đến nay đã được hai tháng.
Buổi tối đó Phác Thái Anh bỏ ra ngoài với vết thương trên cổ, lúc trở về tầm bảy giờ tối. Lạp Lệ Sa lấy ra năm viên đạn bắn trên tường, nhìn thấy có vết máu của Phác Thái Anh, nàng dùng khăn tay đem viên đạn đó bao lại để ở trên tủ đầu giường. Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ đây là mộ tự lừa mình, cũng giống như an ủi tâm linh.
Phác Thái Anh đi Đức, Lạp Lệ Sa không tiễn nàng, thậm chí ngay cả lời tạm biệt chính thức cũng không có. Hai người không biết năm nào tháng nào mới gặp lại, cứ như vậy mà bỏ nhau, không một câu nhắn nhủ, không một món đồ lưu lại.
Sau đó chứng mất ngủ của Lạp Lệ Sa trở nên nghiêm trọng, thậm chí đã uống thuốc trợ ngủ nhưng cũng không thể vào mộng. Tăng liều thuốc lên Lạp Lệ Sa vẫn không thể yên giấc, ngược lại còn gặp ác mộng, không thể tự kiềm chế.
Nàng mơ thấy cha mẹ của mình, em gái Lạp Hi đáng yêu hoạt bát, cả nhà vui vẻ hạnh phúc. Khi đó không có ai chết, không ai bị tổn thương, mình chỉ là một nữ sinh bình thường, không có phải là một người lạnh băng như hiện tại. Bỗng nhiên hình ảnh đó biến mất, vừa mới tốt đẹp chút ít thì đã bị Phác Quân cướp mất. Tên cầm thú ấy cầm súng sát hại cha mẹ và Lạp Hi em gái của nàng. Lạp Lệ Sa hét lên muốn cùng hắn sống mái một phương, đối phương liền chĩa súng về phía nàng. Nhưng thân thể không có đau đớn, lòng mới đau. Phác Thái Anh đột nhiên xuất hiện trước người mình, che chắn cho mình, người chảy đầy máu ngã vào lòng mình. Cảnh tượng thật quen thuộc như đã khắc cốt ghi tâm.Năm đó Tô Ngạo Nhiên cũng vì cứu mình mà hinh sinh. Sắc mặt Phác Thái Anh càng lúc càng xanh, hô hấp càng ngày càng mỏng. Lạp Lệ Sa gọi tên của nàng, thậm chí khóc không thành tiếng nghẹn ngào cầu xin Phác Thái Anh đừng chết. Nhưng đối phương chỉ nở một nụ cười nhạt. Ngay sau đó thân thể của nàng như biến thành một vầng sáng, cứ như vậy biến mất trước mặt mình.