BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
Nghe được Tằng Khả Hận nói vậy, Phác Thái Anh lên lầu xem Lạp Lệ Sa như thế nào. Chẳng qua nàng muốn cùng Lạp Lệ Sa ở một chỗ chứ không phải muốn theo sát đối phương. Đứng trước cửa phòng, Phác Thái Anh bồi hồi, muốn gõ cửa rồi lại thu tay lại.
10 phút trôi qua, Phác Thái Anh vẫn đứng đó do dự không gõ cửa. Ngay lúc Phác Thái Anh lấy hết dũng khí gõ cửa, thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Nhìn khuôn mặt kia, Phác Thái Anh vội vàng thu tay lại, sợ là không cẩn thận đánh trúng Lạp Lệ Sa.
“Vào đi.’
Đem bộ dáng kia thu vào trong mắt, Lạp Lệ Sa xoay người hướng vào phòng, ánh mắt hết sức nhu hòa. Kỳ thật, từ lúc Phác Thái Anh đứng trước cửa Lạp Lệ Sa đã biết.
Nhiều năm tập võ, Lạp Lệ Sa đối với tiếng bước chân rất nhạy cảm. Phác Thái Anh cũng tập võ từ nhỏ nên tiếng động di chuyển của nàng rất ổn định, nhưng do chân trái nàng bị thương nên mọi sức nặng thân thể đều dồn về chân phải. Có thể nói, Lạp Lệ Sa dễ dàng nhận biết được tiếng bước chân của Phác Thái Anh.
Ở trong phòng, nghe đối phương ở ngoài cửa bồi hồi vài lần tới gần rồi lại lui, Lạp Lệ Sa cũng không yên gì. Hai người trải qua tối hôm đó, mặc dù tình cảm có tăng, nhưng cũng không tránh khỏi khó xử.
Vừa rồi ở bàn ăn, nếu không phải Tằng Khả Hận nhiều lần làm ra nhiều trò, Lạp Lệ Sa e rằng sẽ không chủ động lên tiếng cùng Phác Thái Anh, thậm chí ngay cả quang minh chính đại nhìn đối phương cũng không có dũng khí. Lạp Lệ Sa thừa nhận nàng là người ích kỉ nhỏ mọn , nhưng cũng lại rất yếu đuối.
Rõ ràng nàng chủ động làm ra cái chuyện này, nay trái lại còn không quan tâm đế ý đối phương. Mỗi khi nhìn ánh mắt chờ mong của Phác Thái Anh, còn thêm chuyện bị chính mình thương tổn, bao nhiêu thất vọng cùng khổ sở hiện trên mặt, Lạp Lệ Sa cũng đâu thoải mái. Lòng nàng đâu phải bằng sắt, nàng đau lòng vì Phác Thái Anh, càng áy náy và cảm thấy bế tắc.
Lạp Lệ Sa biết rõ chính mình không thể phóng túng làm vậy nữa, nên để Phác Thái Anh tự do, cũng như cho chính mình con đường sống. Các nàng không thể ở cùng một chỗ, mà Phác Thái Anh có thể lựa chọn cho mình một người tốt hơn. Cho dù là Tịch Khanh Nhược, cũng tốt hơn so với nàng rất nhiều.
“Có việc sao?”
Ngồi ở sopha, Lạp Lệ Sa khẽ hỏi
“Không có gì, ta chỉ muốn xem ngươi còn giận không thôi”
Không khí yên tĩnh ngập phòng, Phác Thái Anh cảm thấy có chút khó chịu, cố nén lại không nói gì, cẩn thận nhìn Lạp Lệ Sa.
“Giận? Ta vì cái gì lại phải giận?”
Phác Thái Anh không dám nhìn Lạp Lệ Sa, nhưng thật ra từ lúc nàng vào đây, tầm mắt Lạp Lệ Sa vẫn đặt trên người nàng. Nhìn người này ở nhà mà mặc áo lông cao cổ , có lẽ, chỉ có hai nàng hiểu Phác Thái Anh vì cái gì lại mặc áo như vậy.
Đối với những chuyện mình đã làm, tuy rằng Lạp Lệ Sa cảm thấy thực có lỗi với Phác Thái Anh, nhưng nàng không hối hận. Cho dù thêm một cơ hội nữa, nàng cũng sẽ làm như vậy. Chỉ là, nhìn vết hôn ngân do chính mình gây ra, mà đã khiến bộ dáng Phác Thái Anh thay đổi như vậy, Lạp Lệ Sa không biết Phác Thái Anh có phát hiện ra không. Dù sao dấu vết kia thật sự làm người ta nghi ngờ.Nhưng mặc kệ Phác Thái Anh có phát hiện hay không, hoặc là tình cảm của nàng đối với mình như thế nào, tất cả đều không nằm trong phạm vi lo lắng của Lạp Lệ Sa. Điều Lạp Lệ Sa đang lo là nghĩ cách giải quyết chuyện Phác Quân. Đợi khi gϊết được Phác Quân, thay cha mẹ cùng Lạp Hi báo thù, nàng sẽ rời đi, rời xa nơi làm nàng thương tâm. Đến lúc đó, Phác Thái Anh sẽ chỉ còn trong trí nhớ của nàng, chôn sâu dưới đáy lòng.