BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
“Nè, ngươi cứ mặc kệ nàng ta như vậy được không?”
Ngồi trên sofa ở phòng khách, Tô Ngạo Ngưng nhìn về phía Tằng Khả Hận đang quỳ gối. Nghe được câu hỏi của nàng, Lạp Lệ Sa không trả lời, đưa tay lấy tư liệu trên bàn, chậm rãi đi đến bên cửa sổ.
Sắc trời cũng đã tối, mặc dù đã sớm biết hôm nay trời sẽ mưa, nhưng không nghĩ trời sẽ mưa tầm tã thế này, Lạp Lệ Sa nhíu mày. Nàng chán ghét trời mưa, càng chán ghét mây đen dày đặc, không thể tìm thấy ánh sáng. Mắt thấy hạt mưa ngày càng to, và càng nhiều hơn, Lạp Lệ Sa cầm lấy dù đặt ở cửa, đi ra ngoài.
“Ngươi còn muốn tùy hứng tới khi nào?”
Cảm giác trên đầu không còn hạt mưa, thân thể cũng bớt lạnh. Nghe được âm thanh truyền đến, Tằng Khả Hận ngẩng đầu, nhìn về phía người đang đứng trước mặt mình. Bởi vì nàng quỳ gối đã rất lâu, mái tóc quăn quyến rũ cũng bị ướt nhèm nhẹp, dính vào gương mặt tái nhợt của nàng. Con ngươi nâu cũng không còn thấy nữa, mà ngược lại chỉ tràn ngập mịt mù. Tằng Khả Hận như một đứa trẻ bị bỏ rơi, bất lực không biết gì cả.
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì”
Qua một hồi lâu, Tằng Khả Hận mới nói ra được câu này. Nàng đỡ lấy bức tường bên cạnh đứng dậy, lảo đảo ngồi xuống. Từ khi Lục Úy Lai rời đi, nàng đã quỳ gối.
“Tằng Khả Hận, ta nói với ngươi, sự tùy hứng của ngươi đã làm hại ngươi, thậm chí còn thương tổn luôn người bên cạnh ngươi. Hiện tại, kết cục như vậy đều là ngươi tự làm tự chịu”
Lạp Lệ Sa tự nhận mình không phải người tốt, nhưng cũng không phải kẻ vô cảm. Giờ khắc này , đứng trong mưa, nàng miễn cưỡng nói ra lời cay độc với Tằng Khả Hận. Có lẽ, bên ngoài nhìn vào sẽ thấy đây là một màn tàn nhẫn, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.
Nghe Lạp Lệ Sa nói, Tằng Khả Hận bật cười, dùng sức cười lớn tiếng. Cái kiểu cười như thể khàn hết cả giọng , đem hết lục phũ ngũ tạng cười hết ra ngoài. Nhưng nó cũng chẳng làm cho Lạp Lệ Sa thoải mái, vì đây rõ ràng không phải nụ cười sảng khoái.
“Lạp Lệ Sa, ngươi căn bản không hiểu, có tư cách gì nói ta?”
“Đúng vậy, ta không hiểu. Bất quá, người đang ngụy trang, và đã rất lâu..”
“Ngụy trang? Ta không hiểu ý ngươi.”
Nghe được hai chữ ngụy trang. Tằng Khả Hận có chút khẩn trương. Nhìn nàng xoay đầu hướng qua một bên, Lạp Lệ Sa tiến lên, nắm lấy áo nàng. Lực đạo rất lớn, đem Tằng Khả Hận nắm dậy, làm nàng mất đi thế chống đỡ bên tường, chỉ còn chống được trên hai chân. Đầu gối nàng run lên, máu tươi chảy ra đỏ thẫm. Dù vậy, Lạp Lệ Sa cũng không buông tay, ngược lại càng tăng thêm lực đạo.
“Tằng Khả Hận, nếu thích Lục Úy Lai, thì không nên làm những chuyện nhàm chán này. Hiện tại, nàng ấy đã tìm được người yêu, ta hy vọng ngươi không cần tiếp tục trêu trọc nàng, và đừng ảnh hưởng không tốt đến nàng”
“Ảnh hưởng không tốt? Ngươi cảm thấy ta sẽ hại nàng?”
Nghe được Lạp Lệ Sa nói mang theo hàm ý cảnh cáo, Tằng Khả Hận hỏi ngược lại.