BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
Con người khi khẩn trương hoặc gặp nguy cấp, luôn làm ra một số việc không dám làm. Đây là theo bản năng phản xạ, cũng là việc mà người đó khát vọng hoặc hy vọng làm được.
Thân thể bị Phác Thái Anh ôm chặt lấy, dù Lạp Lệ Sa dùng sức rất lớn để đẩy ra hai bàn tay đó ra, nhưng vẫn không có tác dụng gì. Cúi đầu, nhìn cổ tay trắng nõn đã bị đỏ kia, Lạp Lệ Sa ngưng giãy dụa, tuỳ ý để Phác Thái Anh ôm mình. Thật ra, nàng cũng rất hưởng thụ cái ôm này.
Nếu là trước kia, Lạp Lệ Sa không biết tâm tư của Phác Thái Anh, nàng còn có thể cho rằng đây là một loại biểu hiện khát vọng tình thương của mẹ. Nhưng hiện tại, Lạp Lệ Sa lại không biết nói như thế nào, làm như thế nào. Nàng chưa bao giờ gặp qua tình cảm rối rắm như vậy, muốn thích lại nàng ta, lại không thể thích được. Cục diện lưỡng nan khiến Lạp Lệ Sa có khổ cũng không nói được, lòng của nàng mệt mỏi muốn chết đi, thân thể của nàng cũng sức cùng lực kiệt.
“Được rồi, ngươi muốn làm thì làm đi.”
Cuối cùng không còn lực để tiếp tục chống cự, Lạp Lệ Sa thấp giọng nói, chờ đợi Phác Thái Anh buông mình ra. Nhưng nói xong những lời này, nàng phát hiện lực đạo Phác Thái Anh ôm nàng không giảm đi mà còn tăng thêm, càng ôm càng chặt, thậm chí có thể cảm thấy hai khỏa trước ngực mềm mại cùng thắt lưng của nàng ấy gắt gao sau lưng mình.
“Lệ Sa, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta về sau, sẽ không chọc ngươi tức giận, làm ngươi khổ sở nữa.”
Phác Thái Anh nói rất nhỏ, nhưng Lạp Lệ Sa lại nghe rõ từng tiếng, bao gồm cả chữ “Lệ Sa” trong đó. Lạp Lệ Sa không phải đứa ngốc, nàng hiểu được, Phác Thái Anh sở dĩ hèn mọn như thế, là sợ bị mình chán ghét. Nhưng nàng ấy không biết, chán ghét hay không cũng không quan trọng.
Bởi vì các nàng không có kết quả.
“Ừ, ngươi đi nấu cơm đi.”
Lạp Lệ Sa nói xong, lại giãy dụa ra khỏi vòng ôm của Phác Thái Anh. Không giống vừa nãy, lần này nàng chỉ dùng lực đạo nhẹ. Từ trong lòng người kia thoát ra, Lạp Lệ Sa xoay người, nhìn về người đang cúi đầu, Phác Thái Anh căn bản không dám ngẩng đầu nhìn mình. Lạp Lệ Sa ở trong lòng thở dài, đưa tay sờ sờ đầu Phác Thái Anh.
“Đừng đứng đó ngẩn người, đi làm ngươi nên làm việc đi.”
Phác Thái Anh không nghĩ tới Lạp Lệ Sa sẽ ôn nhu như vậy, cảm nhận sức nặng trên đầu, cảm thụ được lòng bàn tay đầy ấm áp. Nàng biết, thân thể Lạp Lệ Sa một năm bốn mùa đều là ấm áp như vậy.
Độ ấm kia xuyên qua da thẩm thấu vào bộ não, tiếp tục lan tỏa đến tứ chi. Dù sợi tóc bị Lạp Lệ Sa vuốt ve có chút rối tung, Phác Thái Anh cũng hoàn toàn không thèm để ý. Với nàng mà nói, sự ôn nhu của Lạp Lệ Sa còn hơn hết thảy bảo vật trên đời. Cho dù chỉ một chút, Phác Thái Anh đều nguyện ý trả giá thật lớn.
“Òh, ta đây đi.”
Được Lạp Lệ Sa đồng ý, Phác Thái Anh đi vào phòng bếp, chuẩn bị bữa tối. Nàng mở tủ lạnh, nhìn bên trong trống không, ruốt cuộc hiểu được vì sao biết Lạp Lệ Sa không ăn. Chỉ thấy trong tủ lạnh còn lại một ít rau xanh cùng vài quả trứng gà, căn bản không đầy đủ nguyên liệu để làm thành một bữa ăn. Nghĩ đến Lạp Lệ Sa có khả năng từ trưa bị đói đến bây giờ, trong lòng nàng, áy náy trong nháy mắt chồng thành như núi, làm Phác Thái Anh khổ sở không thôi.