[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ – Chương 62: Gia Thế – bhtt.net
  •  Avatar
  • 13 lượt xem
  • 7 tháng trước

[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ - Chương 62: Gia Thế

BẠN ĐANG ĐỌC

Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…

#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose

Mọi chuyện đã bàn xong, Phác Thái Anh vì Tịch Khanh Nhược yêu cầu nên phải cùng nàng ta ăn bữa tối. Đến khi quay lại biệt thự của Lạp Lệ Sa cũng đã 7 giờ tối. Mới đẩy cửa bước vào, Phác Thái Anh đã thấy Lạp Lệ Sa ngồi một mình trên sofa, tay cầm một quyển sách dày, trong đó là hình của những động vật nhỏ. Phác Thái Anh tháo giày đi đến trước mặt Lạp Lệ Sa nhưng nàng cũng không có phản ứng gì.

“Ta về rồi, ngươi ăn tối chưa?”

Phác Thái Anh cũng biết mình đã về muộn, nàng vốn tưởng rằng cùng Tịch Khanh Nhược gặp mặt một chút là có thể rời đi, không nghĩ tới đối phương cứ quấn quít lấy nàng. Nhìn sắc mặt Lạp Lệ Sa cũng không tốt lắm, Phác Thái Anh đoán là do mình về muộn mà làm cho đối phương tức giận.

“Không đói.”

Lạp Lệ Sa chậm rãi trả lời.Thấy đối phương không ngẩng đầu nhìn mình, cũng không hỏi mình đã đi đâu, xảy ra chuyện gì, Phác Thái Anh chỉ biết dùng tay nắm vạt áo, không biết làm thế nào.

“Ngươi còn chuyện gì sao?”

Nhận ra Phác Thái Anh còn chưa muốn rời đi, Lạp Lệ Sa ngẩng đầu chỉ liếc một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục chăm chú vào quyển sách. Tính ra trang sách này từ lúc Phác Thái Anh trở về cũng chưa lật qua. Hay nói đúng hơn nguyên cả một buổi chiều trang sách này vẫn duy trì như cũ, chưa hề được lật.

“Không có gì.”

Phác Thái Anh cứng ngắc trả lời, ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng.

“Uhm.”

“Ngươi không đói cũng nên ăn một chút, nếu không hại đến sức khỏe.”

Lại thấy Lạp Lệ Sa không để mắt tới mình, Phác Thái Anh chỉ thấp giọng nói. Nàng biết hôm nay mình đã phạm sai lầm. Đáng lý nàng không nên cùng Tịch Khanh Nhược ăn cơm bỏ lại Lạp Lệ Sa một mình ở nhà. Lục Úy Lai không ở đây, Lạp Lệ Sa lại không thích ăn uốn bên ngoài, chỉ sợ nàng vẫn chưa ăn gì.

“Ừ”

Nghe Phác Thái Anh nói, Lạp Lệ Sa chỉ đáp gọn một chữ.

Nhìn gương mặt nàng cùng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo kia. Bất đắc dĩ Phác Thái Anh lại cảm thấy đau lòng, nàng cảm thấy bây giờ Lạp Lệ Sa giống như một đứa trẻ giận dỗi. Rõ ràng trong lòng không vui lại không nói ra, ngược lại dùng phương pháp ủy khuất bản thân để trừng phạt mình. Phác Thái Anh cũng không biết vì sao mình lại nhìn ra thành như vậy, đối diện với Lạp Lệ Sa lúc này nàng không biết nên làm gì, nhưng nàng ta như vậy Phác Thái Anh lại cảm thấy thập phần đáng yêu.

“Ta nấu cho ngươi ăn, ngươi muốn ăn gì?”

Đối phó với người đang giận dỗi thì cần phải thực sự kiên nhẫn. Hơn nữa người như Lạp Lệ Sa lại không thích đem cảm xúc bộc lộ ra ngoài thế nên cần phải để ý nàng nhiều hơn. Cho dù đối phương có cố tình gây sự đi nữa thì đối mặt với nàng ta cũng phải cười, trăm ngàn lần không thể tức giận. Bởi vì nếu tức giận với nàng ta, nàng ta sẽ càng phản ứng quyết liệt hơn.

“Không cần”

Nghe Phác Thái Anh đề nghị, Lạp Lệ Sa chỉ lạnh lùng nói sau đó đem quyển sách bỏ lại trên sofa, chuẩn bị đứng dậy lên lầu. Phác Thái Anh nhìn bóng dáng Lạp Lệ Sa gầy yếu, nàng quyết định bước nhanh đến trước mặt bắt lấy cổ tay Lạp Lệ Sa.