BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
Chờ đợi Lạp Lệ Sa chỉ có một cái cánh cửa đưa tay ra không thấy được năm ngón tay, nó kín như bưng không kẽ hở, cũng không có ánh sáng, chỉ có mùi vị khiến người ta buồn nôn, cùng với áp lực. Lạp Lệ Sa nhỏ bé ngồi trên mặt đất, thân thể bởi vì sợ hãi mà run rẩy, hai mắt cũng lộ ra sự sợ hãi. Ánh mắt của nàng trở thành nơi duy nhất có ánh sáng trong nơi hắc ám này, bên trong đó là sự không yên, bất an, chỉ liếc mắt một cái sẽ làm cho lòng người thương tiếc.
“42… 43… 50…”
Lạp Lệ Sa miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại một chuỗi con số, từ 1 đến 60, lại từ 60 biến thành 1. Phòng này không có lịch, không có đồng hồ, không có gì có thể dùng đến tính toán thời gian. Lạp Lệ Sa biết, chỉ có làm như vậy, nàng mới có thể nhớ rõ chính mình bị giam ở trong này bao nhiêu ngày. Hiện giờ đã là ba ngày và thêm mấy tiếng đồng hồ rồi.
Từ khi cha mẹ bị tai nạn xe cộ bỏ mạng, Lạp Lệ Sa liền bị bắt giam vào nơi này. Nàng không biết là ai làm chuyện này, càng không biết muội muội có hay cũng bị giam như nàng. Lạp Lệ Sa chỉ lo lắng ai bắt mình đến đây, sẽ đối nàng làm cái gì, cha mẹ di thể thế nào, muội muội bị giam trong phòng tối, có thể hay không khóc, có thể hay không nháo.
Nhưng mà, ngay tại lúc Lạp Lệ Sa miên man suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Thanh âm lộn xộn, dồn dập, rõ ràng là nhiều người đang tới. Trời biết, ba ngày nay, trừ bỏ thanh âm của mình, Lạp Lệ Sa đều không nghe thấy tiếng động gì khác. Trong lòng loé lên một tia hi vọng làm cho Lạp Lệ Sa mở to hai mắt nhìn thẳng đôi chân dừng lại trước cửa. Nhưng Lạp Lệ Sa phát hiện, chính mình vẫn là quá ngây thơ rồi.
Bên ngoài, cũng không phải người tới cứu nàng, cũng không phải người xa lạ, mà là người làm cho nàng không thể quên – Phác Quân. Giờ này khắc này, người nam nhân này như trước mặc tây trang, mang theo vẻ tươi cười. Nhìn qua làm người ta kinh hồn, không rét mà run.
Chuyện cho tới bây giờ, Lạp Lệ Sa có thể đoán được Phác quân cho người bắt giữ mình và muội muội. Nàng không rõ đối phương vì cái gì phải làm như vậy, chỉ là nghĩ đến ngày đó hắn ở nhà muốn cởϊ qυầи áo mình, không tự chủ được Lạp Lệ Sa ôm chặt lấy thân thể.
“Các ngươi đều đi xuống đi.”
Lúc này, Lạp Lệ Sa nghe được Phác Quân nói với thủ hạ bên cạnh những lời này, Ngay sau đó, hắn hướng lại gần chính mình.
Phòng giam bởi vì Phác Quân tiến vào mà mở điện, bỗng nhiên ánh sáng của đèn khiến Lạp Lệ Sa hai mắt phát đau, thậm chí chảy ra nước mắt. Lúc này, nàng cảm thấy có một bàn tay thô ráp, giúp nàng đem nước mắt lau đi. Nàng theo bản năng muốn né tránh, nhưng thân thể gầy yếu bị đối phương thô lỗ kéo lên.
“Tiểu Sa, ngươi còn nhớ rõ ta không? Ta là Phác thúc thúc.”
Nghe Phác Quân nói như vậy, Lạp Lệ Sa chỉ cảm thấy ghê tởm. Nàng ngơ ngác nhìn Phác Quân, ở trong lòng phỏng đoán đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Như thế nào? Không nhớ rõ thúc thúc sao? Như vậy ta rất thương tâm à.”
Phác Quân nói xong, lộ ra một biểu tình khổ sở. Chỉ là hành động của hắn thật sự quá kém, Lạp Lệ Sa còn nhỏ như vậy đều có thể nhìn ra trong đó là dối trá. Giật giật cổ họng khô khốc, Lạp Lệ Sa cuối cùng quyết định mở miệng.