[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ – Chương 59: Ra Ngoài – bhtt.net
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 7 tháng trước

[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ - Chương 59: Ra Ngoài

BẠN ĐANG ĐỌC

Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…

#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose

Lúc Phác Thái Anh tỉnh lại lần nữa thì sắc trời đã sáng. Nhìn sang khoảng giường trống bên cạnh, tuy rằng vẫn còn lưu lại hơi ấm nhưng người thì đã biến mất, mùi hương bên cạnh vẫn lưu lại nhắc nhở Phác Thái Anh, tối hôm qua không phải là giấc mộng, mà là sự thật.

Nghĩ đến đây, Phác Thái Anh cử động thân mình, nằm xuống vị trí trống không kia, đem gối đầu ôm vào trong ngực mà ngửi. Nơi này là nơi Lạp Lệ Sa đã nằm tối qua, cái gối đầu này, cũng là cái mà nàng ta nằm lên, mặt trên vẫn còn lưu lại hơi thở thơm mát đặc trưng trên người đối phương.

Phác Thái Anh thỏa mãn nhắm mắt lại, khóe miệng không nhịn được hơi gợi lên. Nàng nhớ rõ, bản thân đã không có khoảng khắc vui vẻ từ rất lâu rồi. Từ lúc còn nhỏ, cho tới bây giờ cũng không biết cảm giác thoải mái cười to là thế nào. Nhưng vào lúc này, vào giờ phút này, Phác Thái Anh có cảm giác muốn cười.

Mà nguyên nhân của loại cảm xúc này, không thể nghi ngờ là do Lạp Lệ Sa gây nên. Mặc dù đối phương chỉ ôm mình cùng nhau đi vào giấc ngủ, nhưng đối với Phác Thái Anh, giá trị và ý nghĩa của nó hơn xa cái ôm. Từng có lúc, nàng hy vọng Lạp Lệ Sa có thể ôm mình một cái, không phải là lúc nàng bị thương, cũng không phải là thương hại hay yêu thương nàng, chỉ đơn thuần là cái ôm, không cần thêm điều kiện nào khác.

Mà nguyện vọng này, rốt cục vào tối hôm qua có thể thực hiện được rồi. Phác Thái Anh thực vui sướng, thậm chí hưng phấn đến không biết nên như thế nào cho phải. Mà hết thảy, đều là vì Lạp Lệ Sa cho nàng một cái ôm, nhìn qua là nhỏ bé nhưng đối với Phác Thái Anh mà nói, vậy là đủ rồi.

Biết mình không thể nằm mãi trên giường, Phác Thái Anh đứng dậy đi đến phòng tắm, rửa mặt đánh răng một cái. Đứng trước gương, thấy tinh thần mình so với thường ngày rạng rỡ hơn, nàng vui mừng gật gật đầu. Chỉ vì cái ôm của Lạp Lệ Sa vào đêm qua, những đàm làm cho Phác Thái Anh ngủ một giấc an ổn nhất trong suốt 1 tháng qua.

Nàng có thể cảm nhận được thân thể của mình bởi vì nghỉ ngơi mà khỏe lên rất nhiều, ngay cả chân trái luôn khó chịu cũng đỡ hơn rất nhiều. Phác Thái Anh cho là như vậy, kỳ thật cũng không hề quá đáng, trên thực tế, nàng thật sự cũng lâu lắm rồi không nghỉ ngơi tốt như vậy.

Từ trong phòng tắm đi ra, thay quần áo sạch sẽ, Phác Thái Anh mở ngăn kéo dưới giường ra, trước mắt nàng là một loạt các bình thuốc được xếp chung một chỗ. Nàng theo thứ tự lấy thuốc ra, lúc lấy xong thì trong tay Phác Thái Anh đã chồng chất gần mười loại thuốc với đủ hình dáng và màu sắc.

Tất cả đều là thuốc mà Phác Thái Anh phải uống, một ngày ba lần, một lần cũng không thể quên. Nàng cảm thấy, luợng thuốc mỗi ngày mình uống còn nhiều hơn cơm nàng ăn. Trong chỗ thuốc đó có thuốc trị mắt, có trị đau, có trị chân, phần còn lại là thuốc bổ điều dưỡng thân thể. Phác Thái Anh rất rõ, đối với tình trạng thân thể hiện tại, không uống thuốc là không được.

Sau khi kiểm tra lại hết thảy, nàng lại đứng trước gương nhìn nhìn, cảm thấy không có vấn đề gì mới đẩy cửa đi xuống dưới.

Nữ nhân đều chú ý đến dung mạo, Phác Thái Anh cũng không ngoại lệ. Nàng có tình cảm sâu nặng với Lạp Lệ Sa có, sâu đến mức có thể trả giá mà không toan tính. Nhưng nàng cũng có hi vọng được hồi báo, cũng hy vọng tầm mắt Lạp Lệ Sa có thể dừng ở trên người nàng nhiều một chút. Phác Thái Anh luôn hy vọng, bản thân có thể đem mặt tốt nhất của nàng xuất hiện ở trước mặt Lạp Lệ Sa. Bất luận là thân thể, hay là khuôn mặt.