BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
Do quá mức khẩn trương nên tốc độ nấu ăn của Phác Thái Anh rất chậm, 3 món 1 canh chỉ cần làm trong một giờ là có thể xong nhưng Phác Thái Anh lại phải mất 2 giờ. Ngồi trước bàn ăn chờ đợi, Lạp Lệ Sa cúi đầu, lấy tay trái nhẹ nhàng xoa xoa tay phải.
Một tháng này, nàng căn bản không được nghỉ ngơi tốt, tối qua lại ngồi máy bay suốt một đêm. Bây giờ phải yên lặng ngồi nơi này, không được hút thuốc, nếu Lạp Lệ Sa không bực bội mới là lạ.
“Ngại quá, ta nấu có chút chậm. Ngươi ăn tạm rồi đi nghỉ ngơi đi”.
Nhìn bộ dáng mệt mỏi của Lạp Lệ Sa, trong lòng Phác Thái Anh nổi lên từng trận đau lòng. Đây không phải lần đầu tiên nàng xuống bếp, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tự tay nấu ăn cho Lạp Lệ Sa nên cảm giác còn khẩn trương hơn lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ. Có lẽ, với Phác Thái Anh, chỉ cần việc gì có liên quan đến Lạp Lệ Sa thì đều là chuyện trọng đại
Hai người đều thích ăn thanh đạm, nên tất cả các món Phác Thái Anh làm chủ yếu đều là món chay. Bách hợp xào rau cần, nấm hương cây cải dầu… Đơn giản vài món xào cộng thêm một chén canh rau vô cùng bình thường nhưng lại làm cho Lạp Lệ Sa ngạc nhiên.
Bình thường ở nhà, Lục Uý Lai thường nấu ăn, nàng ta có tay nghề rất tốt nên tất cả món ăn đều có vẻ hoa lệ, Tằng Khả Hận lại thích nấu cơm Tây, nên lúc nào cũng có chút đầy mỡ, cũng chỉ có Lục Uý Lai mới chiều nàng nấu ăn thanh đạm. Từ khi cha mẹ gặp chuyện không may thì Lạp Lệ Sa chưa từng nếm qua các món ăn đạm bạc chứa không khí gia đình như thế này.
Nhìn chén cơm trắng với bát canh rau trước mặt, Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh đang dọn dẹp trong phòng bếp.
“Dọn dep vậy là được rồi, ngươi ra ăn cơm trước đi”.
Lạp Lệ Sa không phải vô tình, nàng cũng đau lòng vì Phác Thái Anh. Nhất là khi quan hệ của hai người có bước biến hóa lớn như vậy, nàng không có biện pháp đem đối phương trở thành người vô hình.
Nàng đau lòng vì sự hèn mọn trong tình cảm của đối phương, càng hối hận chính mình nhẫn tâm tạo ra thương tổn cho Phác Thái Anh. Nhìn thân ảnh cao gầy của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa không chỉ một lần muốn đem nàng ta ôm vào lòng, mang nàng ta đi nghỉ ngơi thật tốt, nói nàng ta phải biết suy nghĩ cho bản thân một chút. Nhưng Lạp Lệ Sa biết, mình không thể làm như vậy.
“Òh, sắp xong rồi”.
Đem phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ như trước, Phác Thái Anh mới vừa lòng gật đầu, rửa sạch tay rồi bước về phía bàn ăn. Nhìn thức ăn vẫn còn nguyên, không hề bị động đũa, Phác Thái Anh đứng yên ở đối diện Lạp Lệ Sa, như một đứa nhỏ lần đầu tiên đến nhà người khác làm khách.
“Đồ ăn không hợp khẩu vị ngươi hay sao? Nếu không thích, ta có thể…..”.
“Không có gì, ngươi làm tốt lắm, ta chỉ nghĩ một số việc mà thôi”.
Nếu có Tô Ngạo Ngưng đứng phía sau, chắc chắn nàng sẽ nói một câu, ‘Lạp Lệ Sa a Lạp Lệ Sa, ngươi là một tên láo cá, muốn chờ Phác Thái Anh ăn cơm cùng thì cứ nói thẳng đi, làm chi mà phải nói vòng vo’.