[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ – Chương 56: Nụ Cười – bhtt.net
  •  Avatar
  • 16 lượt xem
  • 7 tháng trước

[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ - Chương 56: Nụ Cười

BẠN ĐANG ĐỌC

Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…

#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose

Lạp Lệ Sa lặng lẽ trở về mà không hề báo trước. Buổi chiều hôm đó, Phác Thái Anh  giống như bình thường, ngồi chơi cùng với Tô Tô và Lạc Địch trong hoa viên. Ở chung gần nửa năm, 2 con vật một lớn một nhỏ này đã sớm xem Phác Thái Anh như người thân, luôn luôn không thích tắm rửa nhưng mỗi khi được Phác Thái Anh tắm cho thì Tô Tô không hề quấy phá hay ầm ĩ như trước nữa, ngược lại còn kêu vài tiếng meo meo tỏ vẻ sung sướиɠ.

Nhiệt độ của thành phố cũng không hạ xuống nhiều, chỉ có trường kỳ mưa dầm làm cho xương cốt của Phác Thái Anh đau đến không nói nổi. Mưa to, gió lớn, bệnh cũ ở chân lại tái phát cũng giống như cơn giông vào những ngày nắng nhẹ. Vết thương cũ cộng thêm vết thương mới thay nhau hoành hành, làm cho Phác Thái Anh vô cùng khó chịu.

Mỗi lần tái phát, đau đớn như cắt vào xương làm cho chân trái của Phác Thái Anh không có chút khí lực nào. Chỉ cần nhích một chút đầu gối cũng có thể nghe tiếng xương cốt răng rắc. Giống như cây đinh đâm vào bên trong, mỗi thời khắc đều đang mài mòn xương gối cùng với da thịt của nàng.

Không chỉ chân trái, các vết thương khác cũng luân phiên tái phát mỗi đêm. Có khi thì đau đầu, đau đến mức nàng không thể đi vào giấc ngủ, cũng không thể nói chuyện. Nhiệt độ ban đêm vô cùng lạnh làm cho thân thể Phác Thái Anh run lên, ban đêm khi ngủ tay chân nàng lạnh lẽo đến không có cảm giác.

Những thống khổ đó đã sớm trở thành thói quen với Phác Thái Anh. Nàng cứ chịu đựng như vậy, một ngày lại một ngày trôi qua. Nhưng ngày xưa nàng chỉ cô đơn một mình, không có tự do không có hy vọng. Bây giờ thì nàng đang ở trong nhà của Lạp Lệ Sa, đợi chờ đối phương trở về dù cho sự chờ đợi có trở nên vô vọng thì nàng cũng nguyện ý.

Lục Uý Lai luôn có việc bận, Tằng Khả Hận cũng không thấy bóng dáng đâu. Căn biệt thự này, trừ vệ sĩ ra thì cũng chỉ có Phác Thái Anh. Lúc đầu, Lục Uý Lai còn thuê cho nàng một người giúp việc bán thời gian, mỗi ngày nấu cơm nhưng chỉ liên tục được vài ngày thì bị Phác Thái Anh cự tuyệt.

Bởi vì, người đó làm đồ ăn có rất nhiều mỡ, Phác Thái Anh không thích cũng ăn không vô. Đâu phải nàng không thể nấu ăn, thậm chí, nàng còn học nấu ăn nữa, hy vọng một ngày nào đó nàng có thể tự tay nấu một bữa ăn cho Lạp Lệ Sa, được nàng ta khen món ăn ăn rất ngon.

Phác Thái Anh cứ như vậy chờ, cũng không hỏi Lục Uý Lai là Lạp Lệ Sa đi đâu bởi nàng cảm thấy mình không có tư cách hỏi đến những việc liên quan đến Lạp Lệ Sa. Mà thực tế, dù nàng có hỏi, Lục Uý Lai cũng không thể trả lời, càng không thể nói cho nàng biết. Mỗi đêm dài, nhìn căn biệt thự trống rỗng, Phác Thái Anh không cảm thấy sợ, bởi sự sợ hãi và cô đơn luôn cùng nàng song hành.

Mối quan hệ giữa nàng và Lạp Lệ Sa thật sự quá mỏng manh, không biết số điện thoại của nhau, cũng không biết tình trạng hiện giờ của đối phương. Chỉ cần, Lạp Lệ Sa không muốn cùng mình liên hệ thì cho dù mình có năng lực đến đâu, vĩnh viễn cũng không có biện pháp tìm được nàng ta. Mối quan hệ này như chiếc thuyền giấy, nhẹ nhàng mỏng manh, dễ vỡ. Nó dễ vỡ đến mức cho dù mình muốn vãn hồi, cũng không có cơ hội và thời gian.

Thời gian càng dài, áp lực trong lòng Phác Thái Anh càng trầm trọng, thân thể lại đau đớn làm cho nàng không thể yên giấc, nổi nhớ nhung cùng lo lắng về Lạp Lệ Sa làm cho đêm nàng không thể ngủ, ngày lại ăn không vô. Mỗi ngày nàng chỉ ngồi trong khuôn viên nhìn Tô Tô cùng Lạc Địch, giống như chỉ cần nhìn chúng nó Lạp Lệ Sa sẽ trở về nhanh hơn.