BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
Không còn phải lo lắng về Tằng Khả Hận cùng tiểu cô nương, lại được trang bị thêm nhiều vũ khí, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh đã có thể yên tâm hành động. Nhìn bảo tiêu cùng Cát Đồng đang đối phó kẻ thù, Lạp Lệ Sa có ý muốn qua hỗ trợ, nhưng bả vai lại bị Phác Thái Anh nhẹ nhàng giữ lấy. Lực đạo không mạnh nhưng vẫn khiến Lạp Lệ Sa ngừng lại không bước nữa.
“Tay ngươi đang bị thương”
Chỉ đơn giản một câu như thế nhưng ý tứ của Phác Thái Anh đều biểu đạt rõ ràng. Nàng không muốn Lạp Lệ Sa lại tiếp tục bị thương, trong cơ thể đối phương vẫn còn tồn tại chất độc khiến nàng không thể an tâm. Từ ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn, Phác Thái Anh có thể nhìn ra tay phải của Lạp Lệ Sa bị thương nhìn thấy được cả xương bên trong, máu đen nơi vết thương chảy dọc xuống ròng ròng. Chỉ liếc mắt một cái, Phác Thái Anh cảm thấy thâm tâm đau đớn, nàng không nghĩ Lạp Lệ Sa còn có thể cứng rắn chống đỡ tiếp tục.
“Ta không sao, sớm giải quyết phiền toái này mới mong có đường ra.”
Thực hiển nhiên, Lạp Lệ Sa không muốn nghe thêm lời nào của Phác Thái Anh nữa. Nhìn Lạp Lệ Sa né tránh tay mình trực tiếp chạy ra ngoài giống như không có việc gì, Phác Thái Anh cũng chạy nhanh hỗ trợ. Nếu Lạp Lệ Sa muốn như thế, nàng sẽ nguyện làm theo.
Cùng nàng đồng sinh cộng tử, đây mới chính là mục tiêu của đời Phác Thái Anh.
Cuối cùng, từng thủ hạ của Phác Quân đều bị các nàng tiêu diệt toàn bộ. Tuy rằng lực lượng cùng vũ khí hai bên có sự chênh lệch rất lớn nhưng chính vì các nàng đã trải qua biết bao lần thập tử nhất sinh, kinh nghiệm cũng từ đó mà đút kết, cũng không phải chỉ là hư danh.
Nhìn hàng loạt thi thể kia, sắc mặt Lạp Lệ Sa càng ngày kém, đi đứng cũng bắt đầu lảo đảo, nhưng lại như cũ cứng rắn chống đỡ. Phác Thái Anh không cần suy nghĩ, thân mình cũng sớm phản ứng nhanh một bước.
Nàng bước nhanh đến phía sau Lạp Lệ Sa, lập tức đem cả người nàng ôm vào lòng. Lúc này nhóm người Cát Đồng mới chú ý đến, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Thân thể Lạp Lệ Sa lúc này đã trở nên nghiêm trọng hơn. Lạp Lệ Sa chưa một lần nghĩ tới việc sẽ có ngày thân thể của mình lại bị Phác Thái Anh ôm lấy như vậy. Tựa như nàng chưa từng đoán được, bản thân mình có cơ hội cùng Phác Thái Anh hòa hợp ở chung một chỗ như bây giờ.
Lạp Lệ Sa lay động thân thể, nhìn về hướng Cát Đồng và bảo tiêu, chỉ cảm thấy hai bên tai nóng lên. Thân thể đã mệt mỏi, nàng lên tiếng
“Phác Thái Anh, buông ta xuống.”
Tuy rằng giọng đều đều, thản nhiên, nhưng khi nghe được ai cũng thay nàng lo lắng. Lạp Lệ Sa có ý định giãy dụa khỏi vòng ôm của Bạch Lâm, nhưng Phác Thái Anh không cho nàng toại nguyện, mà thay vào đó cúi đầu dùng trán cọ cọ vào vai Lạp Lệ Sa.
“Coi như vì ta hay vì bản thân ngươi cũng được, nghĩ cho mình một chút được không?”
Hẳn là do đang ôm Lạp Lệ Sa, giọng nói của Phác Thái Anh mang theo khí lực mềm yếu cầu xin trước nay chưa từng có.
Ngẩng đầu nhìn đối phương, dù không thể nhìn ra đối phương nghĩ gì nhưng Lạp Lệ Sa biết rõ Phác Thái Anh đang lo lắng cho mình.