BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
Đêm qua, bất luận là Lạp Lệ Sa hay Phác Thái Anh đều ngủ rất an ổn. Không có người quấy rầy, càng không có hộ sĩ vào kiểm tra, loại cảm giác ngủ thẳng giấc rồi tỉnh dạy tự nhiên này làm cho Lạp Lệ Sa không muốn rời giường. Nhưng càng làm cho nàng cảm thấy khó hiểu là nàng cư nhiên có thể ở bệnh viện ngủ sâu như thế.
Tựa hồ chỉ cần cùng Phác Thái Anh ở chung, chính mình sẽ ngủ quên. Mới đầu, Lạp Lệ Sa tưởng nguyên nhân là do bản thân, hoặc là do vị trí ngủ. Nhưng nay xem ra hẳn là liên quan đến người nằm bên cạnh mới đúng. Nghĩ đến đây, Lạp Lệ Sa giật giật cánh tay, lập tức cảm thấy từng trận đau nhức.
Cánh tay đau khiến cho Lạp Lệ Sa nhíu mày, nàng nhìn chăm chú khuôn mặt trầm tĩnh của người nằm trong lòng mình đang ngủ say. Hiện nay, Phác Thái Anh như cũ im lặng ngủ, không phải do hôn mê, mà là đang ngủ say. Trên mặt Phác Thái Anh có vẻ thả lỏng, nhiều năm không sử dụng dụng cụ trang điểm khiến cho làn da của nàng so với bạn cùng lứa tuổi tốt hơn nhiều lần.
Đôi môi Phác Thái Anh hé mở, bả đầu chôn ở trong lòng Lạp Lệ Sa, hơi hơi lộ ra hàm răng trắng muốt, ngẫu nhiên còn có thể khẽ động, nhìn qua thật giống như con mèo nhỏ đang nằm mơ ăn cá, đáng yêu đến dị thường. Hẳn là cảm thấy được Lạp Lệ Sa nhìn chăm chú, Phác Thái Anh giật giật thân thể, càng lui thân mình vào lòng Lạp Lệ Sa. Cùng lúc đó, thân thể trắng nõn không mặc quần áo cũng dựa hẳn vào người phía sau.
Quanh quẩn trong không khí có rất nhiều mùi hương, ngoại trừ mùi thuốc sát trùng, còn có một mùi hương nhàn nhạt, không nồng đậm, ngửi rất thoải mái. Lạp Lệ Sa biết, đây là mùi hương trên người Phác Thái Anh. Có vẻ ngọt lại có vẻ giống như nhàn nhạt, giống như đường lại giống như trà, tuy chỉ thoang thoảng nhưng khắc sâu vào trí nhớ của Lạp Lệ Sa. Cho dù ở bệnh viện thật lâu, mùi hương đặc hữu trên người Phác Thái Anh cũng không bị mất đi, ngược lại lắng đọng và nồng đậm hơn, áp đảo mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Lạp Lệ Sa lúc này mới phát hiện, tư thế hiện tại của nàng và Phác Thái Anh, có bao nhiêu ái muội. Giờ này khắc này, hai khỏa no đủ trước ngực hai người đang đồng thời chạm vào nhau. Vị trí gần sát như vậy khiến cho Lạp Lệ Sa muốn dời mình ra phía xa. Nhưng nàng càng lui về phía sau, Phác Thái Anh càng ôm nàng chặt hơn. Vì không muốn đánh thức người trong lòng, Lạp Lệ Sa đành phải giữ yên vị trí, tùy ý đối phương khăng khít dán sát vào người mình.
Cho dù còn cách một tầng áo sơmi, Lạp Lệ Sa cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh từ người Phác Thái Anh, còn có cảm giác bị bộ ngực kia đè ép. Không tự chủ được, Lạp Lệ Sa cúi đầu, đem tầm mắt dừng ở địa phương tư mật mà nàng cùng Phác Thái Anh đang dính sát vào nhau. Ngay cả bên trong phòng không mở đèn cũng không có ánh sáng mặt trời, chỉ là một mảnh âm u, nhưng Lạp Lệ Sa là đem tất cả cảnh sắc thấy rõ ràng.
Hiện nay, Phác Thái Anh không có quần áo, nửa thân trên kề sát thân thể của Lạp Lệ Sa. Hai khỏa trước ngực rất tròn giống như đôi thỏ trắng vừa tắm táp, ngoại trừ nụ hoa phấn hồng trên đỉnh, cả bầu ngực đều là một màu tuyết trắng, không chứa tạp chất, sạch sẽ mà thuần túy.
Thân thể quá mức mềm mại làm cho hai tiểu bạch thỏ không thể thừa nhận sự đè ép quá nặng vì vậy mà thay đổi hình dạng, chúng dựa vào cùng một chỗ, hình thành một đạo rãnh sâu không thấy đáy. Giống như hai ngọn núi cao ngọn núi thẳng đứng, trung gian là vực sâu vạn trượng, không thể thấy đáy.