BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
Thân thể dưới tác dụng của thuốc dần dần chuyển biến tốt hơn, chờ Phác Thái Anh tỉnh lại, đã là hơn 2h chiều. Mới khôi phục thần trí, nàng liền phát hiện thân thể của mình lại biến hóa. Váy ngủ không biết từ lúc nào bị cởi ra, chỉnh tề gấp gọn ở bên giường, vết thương cũng được thoa thuốc, được băng bó bằng vải trắng muốt.
Phác Thái Anh giật giật thân thể, lập tức phát hiện, trên thân thể rất nhiều vết thương đã không còn đau đớn, xem ra bôi thuốc vẫn rất hữu dụng. Nghĩ đến vết thương trên thân thể, Phác Thái Anh thực muốn biết, ai là người đã hai lần bôi thuốc cho nàng.
Nàng cũng đoán là Lạp Lệ Sa, dù sao, lần này gặp lại, đối phương đối xử với mình tốt hơn khá nhiều. Chính là, mỗi khi ý tưởng này hiện lên trong đầu, Phác Thái Anh đều không tự tin nên tự mình bác bỏ. Dù sao, trước kia thì Lạp Lệ Sa cũng không bao giờ giúp mình làm cái việc hèn mọi như bôi thuốc này.
Nghĩ như vậy, Phác Thái Anh chậm rãi nhắm mắt lại, lấy tay vuốt vuốt chóp mũi, bờ môi. Nơi này còn lưu lại hương vị trên người Lạp Lệ Sa, cho dù nàng đã không còn ở đây, nhưng hơi thở của nàng đã bị mình khắc sâu ở trong lòng, không thể xoá bỏ. Nghĩ đến Lạp Lệ Sa đút mình ăn cháo cùng uống sữa, Phác Thái Anh khẽ gợi khóe môi, vươn tay trên không trung vẽ bộ dáng của Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh bỗng nhiên rất nhớ nàng, nghĩ muốn nhìn thấy nàng, chẳng sợ chính Lạp Lệ Sa đối với mình lúc nào cũng lạnh lùng vô tình.
Ngay tại lúc Phác Thái Anh ngẩn người, chai nước truyền đã sắp hết. Nàng giật giật tay, nghĩ muốn rút châm, lúc này, bỗng nhiên có một mặc nữ nhân mặc tây trang màu đen đi đến. Nàng ta không nói một lời nào mà chỉ nhổ kim châm trên tay Phác Thái Anh, đem bình nước truyền cùng kim tiêm ném xuống thùng rác kế bên. Từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn Phác Thái Anh một cái hoặc là nói vài câu. Phác Thái Anh nhìn nàng rời đi, ngẩng đầu nhìn camera vừa mới được lắp lên, bất đắc dĩ thở dài.
Xem ra, vẫn là không tín nhiệm mình?
Chân tay cứng ngắc, Phác Thái Anh từ trên giường đứng lên, chậm rãi hướng tới bên ngoài phòng. Bị Lạp Lệ Sa bắt về đây, nàng chưa bao giờ ra khỏi phòng này. Nàng đi ra mới phát hiện, nơi này cùng 5 năm trước cũng không có nhiều thay đổi lắm. Gian phòng của mình vẫn là ở cuối hành lang tăm tối, mà phòng của Lạp Lệ Sa vẫn ở bên cạnh.
Nghĩ đến phòng mình luôn sạch sẽ, còn có dưới ngăn kéo giường luôn được thay thuốc mới, Phác Thái Anh trong lòng hiện lên một tia ấm áp. Xem ra, 5 năm này, Lạp Lệ Sa cũng không ngừng tìm kiếm mình, thậm chí còn giữ lại gian phòng của mình. Chẳng sợ đối phương tìm mình về cũng không phải xuất phát từ thiện ý nhưng Phác Thái Anh cũng rất vui vẻ.
Cầm lấy tay vịn cầu thang đi xuống dưới lầu, ở dưới không có một bóng người. Nhìn ngoài cửa phòng ánh nắng rực rỡ, Phác Thái Anh bỗng nhiên muốn đi ra ngoài. Nghĩ như vậy, nàng hướng về phía cửa sau biệt thự. Nàng nhớ rõ, biệt thự này phía sau có một cửa thủy tinh, sau khi ra ngoài là một hoa viên nhỏ, nơi đó có ghế nằm nàng thích nhất, còn là nơi im lặng nhất trong biệt thự.
Nhưng mà, ngay tại lúc Phác Thái Anh đứng trước cửa thủy tinh muốn mở cửa đi ra ngoài, đã có 2 nam nhân mặc tây trang đen chắn trước mặt nàng. Chăm chú nhìn hai vệ sĩ mặt mũi âm trầm, đứng lặng im nhìn mình, Phác Thái Anh biết, đây là người Lạp Lệ Sa phái tới coi chừng mình.