BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
Mặc dù Phác Thái Anh đã qua giai đoạn hôn mê, nhưng tình hình của nàng cũng không mấy khả quan lắm. Một ngày 24 giờ, Lạp Lệ Sa một tấc cũng không rời canh giữ bên người nàng, ngay cả đi WC một lúc cũng muốn đòi theo chăm sóc Phác Thái Anh. Nhìn bộ dạng Lạp Lệ Sa lo lắng, Phác Thái Anh ngoài miệng nói nàng khoa trương, trong lòng lại là ngọt ngào như được ăn kẹo ngọt.
Mặc dù tâm trạng đã tốt hơn nhiều, nhưng cơ thể Phác Thái Anh vẫn đang suy yếu với tốc độ rất nhanh. Dần dần, nàng không thể trực tiếp ăn được thức ăn nữa, chỉ có thể dựa vào các dung dịch dinh dưỡng để duy trì những chức năng cơ bản nhất của cơ thể, mà thị giác của nàng cũng đã bị tổn thương, trở nên không còn rõ ràng. Mỗi đêm khi Lạp Lệ Sa ôm nàng ngủ, nàng giữa đêm mở mắt nhưng cũng không hề nhìn thấy khuôn mặt người kia.Vì không muốn Lạp Lệ Sa lo lắng đau lòng, mỗi lần sắp nôn ra máu, Phác Thái Anh đều cố nén, đến khi thật sự nhịn không được mới vào WC nôn một trận. Nàng nghĩ mình che giấu tốt lắm, sẽ không bị phát giác. Nhưng người tinh tế như Lạp Lệ Sa, lại như thế nào không nhìn thấy vết máu còn vô tình dính lại trên quần áo, còn có cả sắc mặt tiều tụy của người kia.
Lại là một đêm, Lạp Lệ Sa thay Phác Thái Anh tắm rửa, ôm nàng trở lại giường. Phác Thái Anh hiện tại gầy gần như bộ xương, ôm nàng thậm chí còn dễ hơn ôm một con chó trưởng thành. Thấy người trong lòng đang cố gắng hết sức nhìn mình với ánh mắt không tiêu cự, Lạp Lệ Sa cảm thấy trong lòng chua sót, hốc mắt cũng dần nóng lên. Nhưng nàng biết, chính mình không thể gục ngã vào lúc này, càng không thể thỏa hiệp như vậy.
“Lệ Sa.” Đem Phác Thái Anh đặt lên giường, Lạp Lệ Sa giúp nàng mặc quần áo, thay nàng chỉnh lại chăn bông. Bỗng nhiên, nàng nghe được Phác Thái Anh gọi tên mình. Giọng nói kia rất nhỏ rất yếu, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn luôn chú ý nghe thấy nó ngay từ đầu.
“Làm sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào?” Lạp Lệ Sa khẩn trương hỏi, sợ Phác Thái Anh có gì ngoài ý muốn.
“Ta không sao, chỉ muốn cùng ngươi nói một câu ‘thực xin lỗi’. Tuy rằng ngươi đã nói, thực xin lỗi là ba chữ vô dụng nhất, nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi. Lệ Sa, ta biết ngươi để tâm chuyện ta không sớm nói ra tình trạng của ta. Ta làm như vậy, chính là không muốn thấy tình cảnh như hiện tại.”.
“Ta không sợ chết. Ngược lại, ta rất sợ nó, bởi nó không thể biết trước và khó đoán nhất. Nếu chết ta sẽ không còn thấy bộ dáng ngươi, cũng không thể giữ đúng ước định cùng ngươi già đi. Nhưng mà, dù ta sợ hãi, cũng không muốn thấy bộ dáng ngươi khổ sở.”.
Phác Thái Anh tuy đang nói rất nhỏ, nhưng nó như hòn đá lớn giáng thẳng vào tâm lý Lạp Lệ Sa, làm nàng cảm thấy chua xót cùng hổ thẹn. Đúng vậy, nàng không nên quên Phác Thái Anh là một người vô cùng thận trọng, như thế nào sẽ không phát hiện ra suy nghĩ trong lòng mình. Sau khi biết được khổ tâm của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa vẫn thầm nghĩ, nếu nàng sớm hơn nói với mình, có phải hay không hai người sẽ có nhiều hơn thời gian ở cùng nhau? Chính mình cũng sẽ không nhiều lần sai lầm tổn thương Phác Thái Anh.
Đáng tiếc, nàng không phải nhà tiên tri, mà Phác Thái Anh cũng sẽ không để nàng biết trước. Lạp Lệ Sa hy vọng nàng cùng Phác Thái Anh có thể vĩnh viễn cùng một chỗ, nhưng lí do đánh tan hy vọng này, lại bởi vì chính bản thân Phác Thái Anh. Nói oán nói hận đều thật nặng nề. Lạp Lệ Sa cảm thấy số phận không công bằng, luôn đem thống khổ đặt trên người Phác Thái Anh, để người trẻ này gánh vác quá nhiều.