BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
“Tịch tiểu thư, bình tĩnh một chút.” Nhìn hai người cùng một bộ dáng “giương cung bạt kiếm”, Phó Xa vội vàng kéo Tịch Khanh Nhược lại khuyên nhủ, sợ bọn họ sẽ ở bệnh viện xảy ra xung đột. Là người luôn theo cạnh Phác Thái Anh nhiều năm, Phó Xa cũng biết Phác Thái Anh đã làm những gì vì Lạp Lệ Sa, cũng đã nếm qua không ít đau khổ. Nhưng cô hiểu được, người cần biết việc này nhất hẳn phải là Lạp Lệ Sa, nhưng Phác Thái Anh cũng là người không hy vọng Lạp Lệ Sa biết việc này nhất.
Hiện tại, Tịch Khanh Nhược muốn đem toàn bộ chuyện Phác Thái Anh nói ra, nhưng Phó Xa rất sợ Lạp Lệ Sa nghe xong sẽ vì vậy mà sinh áy náy, càng sợ Phác Thái Anh sau khi tỉnh lại sẽ lại đau lòng. Suy cho cùng, trong lòng người kia, vĩnh viễn đều chỉ biết đem Lạp Lệ Sa đặt ở vị trí đầu tiên. Mặc dù chính mình phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở, cũng không hy vọng đối phương có một chút đau buồn nào.
“Phó Xa, ta biết ngươi đang nghĩ gì, cũng biết điều mà ngươi đang tránh né. Bất quá, mọi chuyện đã đến nước này, cho dù Phác Thái Anh tỉnh lại, ta cũng sẽ không để các ngươi tiếp tục giấu giếm. Cô ta có trách nhiệm và quyền được biết chân tướng. Hơn nữa, ta tin tưởng mắt nhìn người của Thái Anh, tin tưởng người mà nàng yêu tuyệt đối không phải là kẻ yếu đuối nhát gan.”.
Tịch Khanh Nhược nói câu cuối cùng rõ ràng là nhắm vào Lạp Lệ Sa.
Nghe được đoạn đối thoại của nàng cùng Phó Xa, Lạp Lệ Sa không phải đứa ngốc, tự nhiên cũng sẽ hiểu được ý tứ trong đó. Chuyện Phác Thái Anh che giấu mình, Tịch Khanh Nhược biết, Phó Xa cũng biết, ngay cả Tăng Khả Hận cũng biết rất rõ ràng. Mà nay, ba người trong cuộc, một người còn trên giường bệnh sống chết chưa rõ, một người khác lại chẳng chịu nói cho nàng chân tướng, hy vọng duy nhất, cũng chỉ có Tịch Khanh Nhược .
Nghĩ đến đây, Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn Phác Thái Anh trong phòng bệnh còn ngủ say, xoay người bước xuống cầu thang.
“Phó Xa, ngươi thay ta chiếu cố Tiểu Anh một chút. Tịch Khanh Nhược, chúng ta đi nơi khác nói chuyện.” Lạp Lệ Sa phân phó xong, cùng Tịch Khanh Nhược rời đi. Thấy hai người tiêu sái bước đi cũng không có quay đầu lại, Phó Xa đi vào phòng bệnh Phác Thái Anh, đem chiếc hộp nhỏ mà đối phương từng giao cho mình trả lại vào trong tay nàng.
“Phác tiểu thư, Phó Xa không có khả năng hoàn thành ủy thác của người. Ta muốn người sống xót, và hy vọng người có thể tự mình giao cho nàng.”.
—————
“Ngươi muốn nói cho ta biết cái gì? Bây giờ có thể nói.” Lạp Lệ Sa cùng Tịch Khanh Nhược đi bộ một đường, khi đến góc hành lang khu nghỉ ngơi mới dừng lại. Hai người đứng đối mặt, dù không cao bằng Tịch Khanh Nhược, nhưng khí thế trên người Lạp Lệ Sa tỏa ra cũng không hề giảm. Cẩn thận mà tính toán, hai người mặt đối mặt như thế này, dường như đã xảy ra vài lần.
“Đó không phải là điều ta muốn nói với ngươi, mà là những điều mà ngươi cần biết. Lạp Lệ Sa chắc ngươi luôn rõ ràng, ngươi đối với Thái Anh vẫn tồn tại nhiều nghi ngờ cùng nút thắt khó gỡ. Ngươi tha thứ nàng chính là bởi vì tình trạng thân thể hiện giờ của nàng, ở trong lòng ngươi, vẫn như trước không thể lý giải được nàng ấy đang làm gì, có phải không?” Những lời này được Tịch Khanh Nhược nói ra, sắc mặt Lạp Lệ Sa liền trở nên mất tự nhiên.