[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ – Chương 150: Ở Trước Phòng Bệnh – bhtt.net
  •  Avatar
  • 11 lượt xem
  • 2 tháng trước

[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ - Chương 150: Ở Trước Phòng Bệnh

BẠN ĐANG ĐỌC

Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…

#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose

Hành lang tịch liêu không người, hỗn loạn những tiếng bước chân, ngẫu nhiên còn kèm theo tiếng kêu gọi lo lắng của các nhân viên y tế. Ngồi ở hàng ghế dài trên hành lang bệnh viện, Lạp Lệ Sa nhìn Lục Úy Lai phía đối diện đã ngồi im bất động qua nhiều giờ liền, áo trắng trên người đã dính máu đỏ, hai mắt khổ sở nhắm nghiền. Tất cả mọi chuyện hôm nay, chính xác mà nói, là vén xuống màn che của buổi sáng ngày hôm qua.

Phác Quân đã chết, Boss cũng cùng hắn đồng quy vu tận, mà những người của tổ chức cũng đã chết hơn phân nửa, còn có bị thương, hầu như là không có ai còn nguyên vẹn. Nhưng mà, người bị thương nặng nhất trong số đó, lại là Tăng Khả Hận và Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa không biết nên hình dung cảm xúc lúc này của mình như thế nào, nói sợ hãi cũng không phải, nói khổ sở cũng không phải, chỉ sợ phải dùng mớ hỗn loạn mới diễn tả chính xác cảm xúc lúc này.

Nàng nhìn thấy Phác Thái Anh hấp hối ở bên hồ, trên người không có vết thương trí mạng, nhưng lại không ngừng hộc máu, giống như muốn đem hết máu cơ thể mà đưa ra ngoài mới cam tâm vậy. Cảm thụ cơ thể lạnh lẽo của người trong lòng, lắng nghe hơi thở yếu ớt và nhịp tim như ngừng lại của đối phương, Lạp Lệ Sa rất sợ hãi, và còn hơn thế nữa. Nàng đã quên mình phải làm gì, nói gì. Cổ họng như bị cứng lại bởi một thứ gì đó vô hình, căn bản không thể phát ra âm thanh nào.

Nàng thật sự sợ Phác Thái Anh sẽ như vậy rời khỏi mình, nàng không biết một người trước kia chẳng phải còn rất tốt bỗng dưng lại trở thành một dạng này. Giờ phút này, Lạp Lệ Sa không còn để tâm đến Phác Thái Anh lừa dối mình nữa, cũng đã quên mình từng nói qua sẽ không bao giờ muốn gặp lại nữa.

Nàng chỉ nghĩ nếu Phác Thái Anh còn sống, chỉ hy vọng Phác Thái Anh rời khỏi nàng. Nhưng là, nàng ngay cả Phác Thái Anh bị thương gì cũng không biết. Nhìn những ngón tay bấu chặt vào trên thân cây, Lạp Lệ Sa không tưởng tượng được rốt cuộc là đau đớn đến dạng nào mới có thể khiến Phác Thái Anh khó chịu đến như vậy. Thế mà chính mình ngay lúc Phác Thái Anh cần nhất lại bỏ nàng ấy tại nơi này, một mình đối mặt với thống khổ. Hổ thẹn, áy náy, tự trách, Lạp Lệ Sa không thời gian để tự suy nghĩ toàn bộ mọi chuyện như thế nào. Nàng ôm lấy Phác Thái Anh gần như không còn hô hấp, điên cuồng chạy về hướng bìa rừng. Nàng biết Phác Thái Anh không thể một mình mà đến đây, nhất định còn có người ở bên ngoài tiếp ứng. Phác Thái Anh vẫn sẽ được cứu, nàng không được chết, càng không thể chết!

Khi Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh chạy ra, liền thấy Tịch Khanh Nhược, còn có Tăng Khả Hận người đầy máu nằm trên xe cấp cứu. Thấy được cảnh này, Tịch Khanh Nhược bất lực nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, không nói một lời liền ôm lấy Phác Thái Anh từ trong tay nàng. Từ đầu đến cuối, Lạp Lệ Sa không hề phản kháng, càng không thốt ra được câu nào. Nàng bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ trong thế giới của Phác Thái Anh, mình chính là kẻ vô dụng, là người tổn thương nàng ấy sâu sắc nhất, làm chậm trễ nàng nhiều nhất.

******************

“Ai là người nhà bệnh nhân?” Lúc này, một y tá từ phòng cấp cứu đi ra, đứng ở phía giữa lên tiếng hỏi. Nghe được lời này, Lạp Lệ Sa và Lục Úy Lai vội vàng cùng nhau đi qua. Tới bệnh viện từ lúc trưa đến bây giờ, ca phẫu thuật của hai người đã qua gần 10 tiếng.