BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
Mùi thơm thức ăn vây quanh người, đương nhiên, còn có mùi hương từ cơ thể Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh híp hai mắt lại, tầm mắt si mê nhìn gương mặt Lạp Lệ Sa. Nàng nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, mình sẽ được nữ nhân này ôm vào trong ngực và đặc biệt là nàng ta đút thức ăn cho mình.
Hương vị sữa ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, từ cổ họng đến dạ dày, làm cho cổ họng luôn đau đớn có một chút thoải mái. Chính là, thân thể thoải mái cũng không là điều hạnh phúc nhất, tâm trí Phác Thái Anh bây giờ cũng đang thực thoả mãn, đơn giản vì Lạp Lệ Sa ôn nhu đối đãi với mình. Giờ khắc này, Phác Thái Anh cảm thấy lòng mình ngọt ngào giống như là được thoa mật, mà ngay cả ngón chân cũng cảm thấy hạnh phúc.
Phác Thái Anh thật sự rất vui vẻ, nàng đã sống suốt 22 năm, cũng khát cầu người này 22 năm, cuối cùng Lạp Lệ Sa cũng sinh ra một tia thương hại với mình. Chẳng sợ là tình cảm này cực kỳ bé nhỏ so với tình cảm mà nàng mong có được, nhưng Phác Thái Anh vẫn luôn nói với chính mình, làm người đừng quá tham lam, chỉ cần Lạp Lệ Sa đối với nàng ôn nhu một chút, như vậy là đủ.
“Như thế nào không uống?”
Lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm nghi hoặc của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh mới phát hiện, chính mình nhìn Lạp Lệ Sa đến mức trầm mê, thế nên quên uống sữa nàng đưa cho mình.
“Ngượng ngùng quá.”
Phác Thái Anh nói xong, dùng tốc độ nhanh hơn tốc độ bú sữa mẹ để uống sữa, có lẽ là uống quá gấp gáp, nàng bắt đầu ho khan. Thân thể suy nhược run rẩy trong lòng ngực Lạp Lệ Sa, lại không dám giao sức nặng thân xác đè lên trên cánh tay Lạp Lệ Sa. Chỉ uống sữa một hồi, Phác Thái Anh đã mệt đến mức toát ra một tầng mồ hôi.
“Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi nên uống cho ấm mà thôi, cũng không thúc giục, ngươi không cần phải sốt ruột. Còn có ta không giống như ngươi không chịu nổi thể trọng của một người, ngươi không cần phải gồng mình chịu đựng như thế”.
Lạp Lệ Sa đem nhất cử nhất động của Phác Thái Anh để vào trong mắt, cũng biết được Phác Thái Anh chỉ dám giao lên tay mình sức nặng không bằng một nửa thể trọng của nàng. Nghĩ tới đây, Lạp Lệ Sa đặt sữa qua bên cạnh, dùng tay còn lại đè lên bụng Phác Thái Anh, làm cho nàng giao toàn bộ sức nặng thân thể lên người mình.
Cảm thấy sức nặng trên tay tăng lên, Lạp Lệ Sa biết Phác Thái Anh không còn cứng rắn chống đỡ nữa. Nhưng nếu đây là toàn bộ thể trọng của nàng thì không khỏi quá nhẹ đi.
“Cảm ơn ngươi.”
Bụng bị Lạp Lệ Sa đè lại, bàn tay mang đến cho nơi lạnh lẽo đó một tia ấm áp. Phác Thái Anh mắt rũ xuống, con ngươi màu đen hiện lên tia khẩn trương cùng vui sướng. Xem nàng bày ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh, Lạp Lệ Sa cũng biết nguyên nhân do đâu, nàng cũng không nhiều lời, tiếp tục lấy sữa đút cho Phác Thái Anh.
Thanh âm nuốt xuống vang lên ở bên tai, xem người đang dựa ở trong lòng mình cúi đầu uống sữa do chính mình đút. Lạp Lệ Sa bỗng nhiên cảm thấy được, Phác Thái Anh từ trước đến nay tuy lạnh lùng nhưng kì thật cũng rất đáng yêu. Nàng có tư thái thẹn thùng cùng yếu đuối của một thiếu nữ, cũng có sự quyến luyến cùng khát vọng đối với tình thương của mẹ. Nếu như lúc trước mình cũng đối với nàng giống như bây giờ, có lẽ nàng cũng là một cô bé hạnh phúc.