BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
“Úy Lai ….Úy Lai, ngươi tỉnh..tỉnh!” ở căn nhà rách nát cũ kĩ kia, dồn dập đều là âm thanh của Đông Dụ Phi. Nàng vỗ vỗ gương mặt Lục Úy Lai, lại lắc lắc bả vai cầu cho nàng ta tỉnh lại. Cũng may nàng cố gắng cũng không uổn phí, ở lần kêu thứ mười, Lục Úy Lai đáp lại tiếng hừ nhẹ, rốt cuộc cũng tỉnh lại.
“Ngươi thế nào? Còn có thể đi sao?” Thấy Lục Úy Lai thanh tỉnh sau vẫn còn nhìn chính mình, Đông Dụ Phi vội vàng cỡi trói dây thừng, nhẹ giọng hỏi. Hiện tại tất cả mọi người bận đối kháng ở bên ngoài, Phác Tịch cùng Phác Quân lại không ở bên nàng, hiện tại đây là thời cơ tốt nhất để đến đưa nàng bỏ trốn.
“Buông” ngay tại lúc Đông Dụ Phi suy nghỉ làm sao để đưa nàng ra ngoài thì đối phương bỗng nhiên mở miệng nói. Lời này đối với ngữ khí thường ngày của nàng hoàn toàn bất đồng, thậm chí còn nghe ra vài phần mệnh lệnh. Thoáng nhìn trong mắt người này đều là đối với mình chán ghét cùng phòng bị, Đông Dụ Phi nhíu mày, đem bả vai Lục Úy Lai đè lại.
“Úy Lai, ta biết ngươi ghi hận ta phản bội ngươi, đang trách ta giúp Phác Quân, đối với ngươi làm như vậy hoàn toàn là bất đắc dĩ, căn bản hoàn toàn không có lựa chọn đường sống. Phụ thân ta trước nay đều làm việc cho Phác Quân, mẫu thân ta cũng là bác sĩ chuyên túc tại Phác Gia. Ta thừa nhận ở lúc đầu tiếp cận ngươi là vì có mục đích không đơn thuần, sau cũng đã bán đứng chuyện của ngươi. Nhưng ngươi phải tuyệt đối tin cảm tình ta đối với ngươi là không có giả dối”
“Lần này Phác Quân buộc ta bắt ngươi lại đây, ta rất muốn cự tuyệt, nhưng hắn lại dùng mạng cha mẹ ta, còn có dang tiếng của Đông gia trong giới y học để uy hϊếp ta. Ta có thể không màng chính mình, nhưng ta không thể bỏ mặc cha mẹ cùng thanh danh của Đông gia, ta…”.
“Ngươi nói đủ chưa?” Đông Dụ Phi còn chưa dứt lời, bất ngờ bị lời nói của Lục Úy Lai đánh gãy. Cô vẫn còn muốn giải thích gì đó, lại bị Lục Úy Lai đẩy ra ngòai thật xa. Thấy Lục Úy Lai đỡ tường muốn đứng dậy, Đông Dụ Phi vội vàng tiến lên giữ chặt nàng, tiếp tục giải thích.
“Úy Lai, ta biết ..ngươi đối ta có thành kiến rất lớn, nhưng ta thật sự yêu ngươi, vì cái gì ngươi vẫn không chịu đối diện với ta dù chỉ một lần?”. Thanh âm Đông Dụ Phi so với trước đó càng thêm sốt ruột, lần này cô giữ chặt Lục Úy Lai, nàng không có giãy dụa ngược lại là đứng im ở đó, yên lặng nhìn chăm chú vào cô. Lục Úy Lai như vậy, toàn thân đều phát ra một cỗ lãnh ý, hoàn toàn khác xa với bộ dáng ôn nhu của nàng. Thấy nàng cười nhạo chính mình, trong mắt lại mang theo tràn đầy khinh bỉ, Đông Dụ Phi từng bước lùi về sau, đúng là có chút sợ hãi Lục Úy Lai của hiện tại.
“Đông Dụ Phi, ngươi luôn thắc mắc ngươi trả giá nhiều như vậy, vì cái gì ta vẫn không thích ngươi. Ngươi đem nguyên nhân ta không thích ngươi đổ lên người Tăng Khả Hận, cảm thấy ta bởi vì nàng mới có thể đối với ngươi lạnh lùng. Ta thừa nhận, sự thật chính là vậy. Ta yêu Tăng Khả Hận, mặc dù nàng tổn thương ta sâu sắc, ta vẫn không có biện pháp không thương nàng.”
“Có lẽ ngươi cảm thấy ta hèn mọn, ta lại cảm thấy ta yêu nàng yêu không đến cần cả tôn nghiêm. Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, trên đời này trừ ta ra, không ai được phép nói xấu Tăng Khả Hận dù là nửa câu. Nàng tùy hứng ngây thơ, cố tình gây sự. Nàng làm việc không có chừng mực, người lười lại thích được chiều chuộng, hút thuốc uống rượu đánh bài nàng mọi thứ đều đã làm. Chính là, chẳng sợ khuyết điểm trên người nàng, ngay cả khi nàng có rất nhiều thiết xót, ta mới lại vì những thiếu xót đó mà yêu nàng.”.