[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ – Chương 127: Phế Vật – bhtt.net
  •  Avatar
  • 15 lượt xem
  • 4 tháng trước

[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ - Chương 127: Phế Vật

BẠN ĐANG ĐỌC

Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…

#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose

Ngọn đèn mờ tối hầu như không phát ra chút ánh sang nào, dù có để ngón tay trước mặt cũng không tài nào nhìn thấy. Thân thể không thể động đậy, động tác trở mình đơn giản cũng đã trở thành một thứ ngoài tầm với, Lạp Lệ Sa lặng lẽ đếm thầm thời gian, thình lình nghe bên ngoài tiếng bước chân đến ngày một gần, mỗi lúc một rõ. Người đến thắp sáng căn phòng, Lạp Lệ Sa nhắm mắt lại không cần nhìn cũng biết là ai.

Thời gian một tháng trôi qua, vết thương khắp người Lạp Lệ Sa nhìn chung cũng khỏi gần hết, chỉ có vết thương bụng còn đang khép miệng. Suốt một tháng qua, nói dài cũng không dài nhưng mỗi tối Phác Thái Anh đều dành chút thời giờ đến đây rửa mình cho đối phương. Cho dù chuyện này chỉ cần tìm đại một người làm là được, nhưng nàng ta vẫn nỗ lực kiên trì, cho dù chuyện công ty có bận bịu ra sao nàng vẫn đến.

Nếu là trước đây, Phác Thái Anh như vậy tất nhiên sẽ làm Lạp Lệ Sa vui sướиɠ. Nhưng bây giờ, những gì nàng nghĩ được chỉ có buồn rầu và đau khổ. Bản thân hiện giờ chỉ biết nằm trên giường như một phế nhân, không thể cử động, không thể bước chân xuống, ngay cả đi toilet, chuyện thế này cũng cần nhờ người dìu đỡ mới làm được.

Nghĩ đến mình nửa đời sau có khả năng phải trải qua như vậy, Lạp Lệ Sa cảm thấy đó không phải cuộc sống, chẳng bằng dứt khoát chết luôn cho rồi. Tiếc rằng, đúng như lời Phác Thái Anh, sự thật đâu chỉ đáng sợ mà còn tàn nhẫn. Nàng bây giờ cử động thân thể một cái còn chẳng thể thì nói gì đến chuyện tự sát. Há chẳng phải đấy là chuyện đau khổ nhất của nhân loại?

“Y tá nói lại mấy ngày rồi ngươi không ăn, tại sao vậy?”

Phác Thái Anh bước vào, điều đầu tiên nàng chú ý không phải cơ thể gầy trơ xương của Lạp Lệ Sa, mà là mấy thứ trên bàn – những món ăn chưa được động đũa. Từ sau khi Lạp Lệ Sa ăn uống được thì Phác Thái Anh đã mời về chuyên gia nấu đồ chay hằng ngày nấu ăn cho nàng.

Ban đầu, phải giằng co không ngừng Lạp Lệ Sa mới chịu ăn vài miếng, tình trạng như vậy kéo dài còn đến nay thì người này quyết định tuyệt thực, thậm chí nước cũng không uống. Mắt thấy đã một tháng mà vết thương bụng vẫn chưa bình phục, tình trạng cơ thể Lạp Lệ Sa nhìn bằng mắt thường cũng thấy đang xuống dốc thậm tệ. Phác Thái Anh thông minh, sao nàng lại không hiểu đối phương một long muốn tìm đến cái chết. Nghĩ đến đây nàng chau mày, suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao mới giúp Lạp Lệ Sa một lần nữa tìm lại bản năng sống.

“Ta muốn ngươi trả lời.”

Thấy Lạp Lệ Sa nằm yên không động, căn bản không buồn mở miệng. Phác Thái Anh tiến nhanh đến kéo người trên giường dậy, thấp giọng nói. Một tháng liền liên tục tiêm thuốc tê, tay chân Lạp Lệ Sa đã yếu dần không còn phản ứng. Phác Thái Anh kéo nàng, nàng cũng không giãy giụa phản kháng, thân thể giống một loài động vật không xương, đôi mắt thì nhìn trần nhà vô hồn.

“Trả lời? Trả lời chuyện gì?”

Lạp Lệ Sa không hề mảy may quan tâm, nàng cảm thấy đầu óc nặng nề, thân thể mệt mỏi cực độ. Rõ ràng gầy chẳng còn nhiêu thịt, nàng lại cảm thấy bản thân giống như những người béo phì, chỉ nhấc chân cũng là một việc quá khó khăn.