[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ – Chương 121: Lí Do Để Sống Sót – bhtt.net
  •  Avatar
  • 18 lượt xem
  • 7 tháng trước

[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ - Chương 121: Lí Do Để Sống Sót

BẠN ĐANG ĐỌC

Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…

#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose

Không cửa sổ, không ánh sáng, không một tiếng động, chung quanh càng không có tiếng bước chân. Có cũng chỉ là màn đêm tăm tối, cùng sự lạnh lẽo trong tâm. Đây là hết rồi ư? Cảm giác sợ hãi này sao quá đỗi quen thuộc? Thân thể sao đau quá, ngay cả một chút sức lực cũng không có? Tiểu Phác, hãy cứu ta, đừng bỏ ta lại một mình nơi đây, ta cũng sợ hãi, cũng cảm thấy cô đơn.

“Bác sĩ, nàng sao rồi?”

Đứng ngoài cửa sắt, Phác Thái Anh nghe bên trong tiếng nỉ non, liền nhíu mày hỏi. Hiện tại chỗ này là căn cứ Phác Quân dùng để nhốt tù nhân của hắn, mà người nằm bên trong, là Lạp Lệ Sa đang bị trọng thương. Bởi vì thời gian điều trị chậm trễ, đợi Phác Thái Anh bị Phác Quân kéo đi cơm nước xong, Lạp Lệ Sa cũng xém chút chết vì mất máu.

Trải qua một đêm cứu chữa, cuối cùng cũng giữ lại mạng sống của nàng, nhưng lại sốt cao do miệng vết thương mưng mủ. Nhìn bác sĩ đẩy xe đi, còn có bông băng sũng máu. Phác Thái Anh siết chặt tay, cố gắng để biểu tình của mình trông thư giãn một chút.

“Khám trước mắt cho thấy tình trạng bệnh nhân không mấy lạc quan, bị ngoại thương rất nặng, hơn nữa phát sốt do bị viêm, làm cho nguy hiểm tăng thêm. Ngoài ra, ý chí sống sót của bệnh nhân rất ít, thậm chí có thể dùng từ không hề có để hình dung. Cho nên…”

“Ta vào thăm nàng được không?”

“Được, nhưng phải mặc y phục cách ly, ta sẽ chuẩn bị cho tiểu thư.”

“Ừ.”

Có được sự đồng ý, lại thay y phục cách ly, Phác Thái Anh đẩy cửa sắt, chậm rãi đến bên giường Lạp Lệ Sa. Căn phòng tự động sáng lên khi nàng tiến vào. Phác Thái Anh bước đi không nhẹ nhàng, mà là cố ý thả giày cao gót nện ra tiếng. Sỡ dĩ nàng làm vậy, không phải muốn quấy rầy Lạp Lệ Sa, mà thầm nghĩ muốn đối phương biết mình đang đến.

Tuy rằng đã sớm nghĩ vết thương Lạp Lệ Sa rất nặng, nhưng mắt thấy cùng tưởng tượng vẫn rất chênh lệch. Do khắp người đều bị thương, sợ quần áo chạm đến, cho nên lúc này trên người Lạp Lệ Sa chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, phủ một lớp vải mỏng cơ hồ nhìn thấu được bên trong.

Xuyên qua lớp khăn, Phác Thái Anh thấy được thân thể bị băng bó đầy mình, có đôi chỗ còn thấm máu. Có lẽ do quá khó chịu, dù đang chìm sâu trong hôn mê, Lạp Lệ Sa vẫn gắt gao nhíu mày. Thấy miệng nàng khẽ động nói gì đó, Phác Thái Anh ghé tai lại gần, nghe được nàng bảo mình đừng đi.

Trong lòng như bị vật bén nhọn đâm trúng, tra tấn đau nhức khó thể giảm bớt. Xoa không được, mà gãi cũng không xong, càng không thể chạm tay vào, chỉ có thể chịu đựng cơn đau nhức. Phác Thái Anh không biết bao giờ nó mới chịu thôi, nàng chỉ biết, cảm giác ấy chính là đau lòng.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh mềm nhẹ vuốt ve, dùng ngón tay mân mê nàng. Thấy biểu tình đối phương nhờ cái chạm của mình mà dịu đi, mày nhíu chặt cũng thả lỏng không ít, con ngươi đen của Phác Thái Anh trầm xuống, rồi dùng sức bóp cổ Lạp Lệ Sa. Do luyện võ từ nhỏ, nên dù dáng người gầy yếu, nhưng lực đạo của Phác Thái Anh lại không hề yếu chút nào.Nghe âm thanh ngón tay răng rắc, mặt Lạp Lệ Sa đỏ bừng vì thiếu hô hấp, thân thể cũng run rẩy, miệng vết thương do giãy dụa mà vỡ nứt, máu tươi cũng nhanh theo nơi đó tràn ra. Thấy khóe miệng Lạp Lệ Sa bắt đầu hộc máu, cố sức ho khan giống như muốn phun cả lá phổi ra ngoài. Lúc này, Phác Thái Anh mới buông tay, chiếc cổ trắng nõn cũng xuất hiện dấu hồng ngân lớn.