[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ – Chương 120: Giả Dối – bhtt.net
  •  Avatar
  • 18 lượt xem
  • 7 tháng trước

[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ - Chương 120: Giả Dối

BẠN ĐANG ĐỌC

Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…

#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose

Tầm mắt bị chất lỏng màu đỏ tươi che khuất, tầng tầng lớp lớp chảy xuống đôi mắt của nàng tạo thành một thế giới chỉ có sắc đỏ. Huyết xung càng nhiều thân thể càng hư hao, nếu không nhờ nghị lực kiên cường chống đỡ chỉ sợ nàng đã sớm hoá thành vong linh.

Lạp Lệ Sa xử lý tên thủ hạ cuối cùng, Tằng Khả Hận nhìn người nhuộm máu đứng trước mặt mình, rất nhiều vết thương phơi bày ra ngoài, nàng có chút không đành lòng được mà nhíu mày. Trong lúc Tằng Khả Hận còn đang nghĩ ngợi, Lạp Lệ Sa vẫn cố gắng chống đỡ. Mặc dù hai chân nàng đang run rẩy, đồng tử đang dần mất tiêu cự, nàng vẫn đứng thẳng lưng ở nơi đó.

Tằng Khả Hận biết mấy vết thương nặng đều do chính tay mình gây ra. Nhìn đối phương không ngừng chảy máu, Tằng Khả Hận đi đến gần Lạp Lệ Sa, khoảng cách gần đến nỗi có thể nguy hiểm đến tính mạng đối phương vẫn không phản ứng.

“Ey, ngươi còn sống không?”

Tằng Khả Hận lo lắng hỏi, Lạp Lệ Sa nhắm chặt hai mắt, cơ thể im lìm không biết còn thở hay không. Nếu có thể nàng thật sự không muốn làm chuyện này đối với Lạp Lệ Sa. Nhưng rơi vào tay nam nhân kia chắc chắn sẽ thê thảm hơn gấp trăm vạn lần.

“Các ngươi… bắt nàng rồi… có phải không…”

Ngay lúc Tằng Khả Hận sắp kết liễu Lạp Lệ Sa, nàng bỗng nhiên mở mắt ra, thấp giọng hỏi. Xung quanh Lạp Lệ Sa tràn ngập mùi tanh của máu, đứng rất xa còn có thể ngửi được. Thấy nàng cố gắng thẳng lưng mà đứng, dao nhỏ trong tay run lợi hại nhưng vẫn nhất quyết không nới lỏng. Điều này chứng minh Lạp Lệ Sa nhất định không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Mặc dù bị trọng thương, bị ép đến bước đường cùng, nàng vẫn nhât quyết không đầu hàng.

“Chúng ta chưa từng nghĩ muốn bắt Phác Thái Anh, nàng ở đâu, ta không quan tâm.”

Nghe xong câu hỏi của Lạp Lệ Sa, Tằng Khả Hận rất kinh ngạc. Đâu đó nàng vẫn cảm thấy Lạp Lệ Sa rất ghét Phác Thái Anh, cho dù hai người đã cải thiện quan hệ không ít nhưng nhất định không tốt đẹp đến mức sắp chết vẫn nhớ mong.

Nghĩ đến lần đó ở Đức, Lạp Lệ Sa phấn đấu quên mình cứu Phác Thái Anh, còn có vừa rồi nét mặt vui mừng khi nhìn thấy Phác Thái Anh gọi điện cho nàng. Tằng Khả Hận biết đây không thể nào là tình thân, nhưng nàng cảm thấy, tình cảm của Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh còn có cái gì đó sâu xa hơn. Ngoài tình thân ra, còn có một cái gì đó ràng buộc.

“Nàng không sao là được rồi… còn ngươi… muốn gϊếŧ ta?”

Nhận được câu trả lời Phác Thái Anh không có việc gì, Lạp Lệ Sa bật cười. Nụ cười của nàng rất hiếm hoi, thế mà có thể từ nội tâm phát ra tiếng cười thoải mái như thế. Có lẽ nàng đã sớm biết tình trạng của bản thân hiện tại không thể bước ra khỏi đây được. Chỉ cần biết Phác Thái Anh sẽ không sao, nàng sẽ an tâm.

“Lạp Lệ Sa, đừng trách ta, ngươi hẳn hiểu rõ hơn ai hết, nếu giờ ngươi không chết mà rơi vào tay tên nam nhân kia, nhất định sẽ chịu biết bao nhiêu nhục nhã.”

“Ta biết… ngươi mau nhanh đi.”

Nghe Tằng Khả Hận nói, tươi cười trên mặt Lạp Lệ Sa càng thêm sáng lạn. Nàng ngước lên nhìn bầu trời đên, như thấy được gương mặt hiền hậu của cha mẹ nàng, Lạp Hy non nớt, Tô Ngạo Nhiên tràn đầy luyến tiếc lúc trước khi bỏ mình đi. Tất nhiên còn có đôi mắt tràn ngập tình yêu của Phác Thái Anh…