[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ – Chương 115: Lễ Đính Hôn – bhtt.net
  •  Avatar
  • 16 lượt xem
  • 7 tháng trước

[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ - Chương 115: Lễ Đính Hôn

BẠN ĐANG ĐỌC

Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…

#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose

Uống ngụm trà thanh mát khiến cơ thể khô nóng được giải thoát. Tựa lên lớp thủy tinh mát lạnh, bên tai quanh quẩn giai điệu du dương, tâm tình Lạp Lệ Sa thỏa mãn, vui mừng đan xen với ngọt ngào. Vừa rồi nghe Phác Thái Anh nói, Lạp Lệ Sa biết nàng sẽ khắc ghi cả đời lời nói của đối phương, vĩnh viễn cũng không quên.

Ở bên Phác Thái Anh, nàng cảm thấy mình được cưng chiều, được quan tâm săn sóc. Nàng rõ ràng lớn tuổi hơn, lại là mẫu thân, nhưng người lúc nào cũng được săn sóc lại là nàng. Nghĩ đến đây, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, nhìn Phác Thái Anh đang vì nàng hòa tấu một khúc dương cầm.

Chìm đắm trong giai điệu. Nhắm đôi mắt như tách biệt khỏi thế giới, Phác Thái Anh hơi ngửa cổ, lộ ra đường cong yết hầu, hình ảnh tựa như con thiên nga xinh đẹp. Làn da trắng tuyệt nõn nà nổi lên từng vết hồng ngân ái muội, Lạp Lệ Sa không để Phác Thái Anh mặc áo cao cổ là muốn ngắm những dấu vết ấy. Chỉ có vậy, mới có thể nhắc nhở từng khắc, người phụ nữ này đã thuộc về nàng.

“Thấy mệt sao?”

Lạp Lệ Sa đắm chìm trong giai điệu, khúc nhạc đã xong nhưng nàng vẫn chưa hoàn hồn. Mà người nọ đàn xong đứng lên, từ cây đàn đã đến đứng trước mặt.

Hôm nay Phác Thái Anh ăn mặc rất sạch sẽ, trên thân là chiếc áo sơ mi trắng đơn giản. Nàng xắn ống quần qua khỏi mắt cá chân, lộ ra cổ chân mảnh khảnh trắng nõn mềm mại, khiến Lạp Lệ Sa xúc động muốn sờ lên. Chẳng qua, nàng chỉ nghĩ, chứ không làm thật. Nàng sợ bản thân sẽ lại nổi lên dục niệm, dù sao, thân thể Phác Thái Anh vẫn còn mệt, ít nhất cũng phải chờ đến tối…

“Đàn rất hay, khiến ta nghe đến mê mẩn.”

Nói xong, Lạp Lệ Sa ngả người lên tấm thảm lót, đồng thời kéo Phác Thái Anh nằm lên. Thảm không lớn, nếu Lạp Lệ Sa có nép vào thì chỗ dư ra cũng chỉ được một chút. Cho nên, nàng dùng cơ thể làm tấm đệm thịt để đối phương nằm lên.

Phác Thái Anh rất ốm, tự nhiên thể trọng cũng sẽ nhẹ theo. Trước kia nàng rất gầy yếu, thật vất vả mới nuôi ra được chút thịt, giờ ôm cũng thoải mái hơn nhiều. Lạp Lệ Sa nhè nhẹ vỗ về Phác Thái Anh, không biết chừng mực hôn cổ nàng. Mãi đến khi đối phương bắt đầu thở dốc trầm trọng, mới lưu luyến buông ra.

“Tiểu Phác, năm năm qua, ngươi đã làm những gì?”

Dưới bầu không khí yên bình, vấn đề như vậy vẫn không nên hỏi. Nhưng mà, nghi hoặc này tồn tại trong Lạp Lệ Sa đã lâu, nếu không hỏi, nàng sẽ không thể quên. Nàng muốn biết lúc đó Phác Thái Anh vì điều gì mà rời khỏi, còn phản bội nàng đến làm cho Phác Quân. Nghi vấn này luôn tồn tại trong lòng nàng, Lạp Lệ Sa rất khó chịu, không thể không bận tâm.

“Lệ Sa không tin ta sao?”

Quả nhiên, Lạp Lệ Sa vừa dứt lời, Phác Thái Anh liền hỏi. Lạp Lệ Sa nhận thấy trong giọng điệu của Phác Thái Anh không có sự bất mãn. Nhưng trong đôi mắt, Phác Thái Anh tựa hồ lắng rất nhiều.

“Không, ta chỉ là muốn biết, ngươi đã trải qua những gì thôi.”

Lạp Lệ Sa hơi chột dạ né tránh, nhẹ giọng đáp.

“Lệ Sa hẳn là nắm rõ chuyện của ta trong lòng bàn tay mới đúng, dù sao, ta vẫn luôn đi theo cạnh ngươi.”

“Ta hỏi là chuyện ngươi rời khỏi năm năm mà.”