[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ – Chương 112: Trầm luân [H] – bhtt.net
  •  Avatar
  • 16 lượt xem
  • 7 tháng trước

[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ - Chương 112: Trầm luân [H]

BẠN ĐANG ĐỌC

Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…

#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose

Những lời này, dưới tình huống như vậy kỳ thật có chút dư thừa. Bất luận Phác Thái Anh hay là nàng, đều đã có đáp án. Sở dĩ còn cố hỏi, là vì muốn Phác Thái Anh trả lời.

Lạp Lệ Sa nằm trên nhìn xuống, lại cúi đầu, nên Phác Thái Anh không thể thấy rõ cảm xúc trong mắt đối phương. Cũng mặc Lạp Lệ Sa có xuất phát điểm như nào, từ đầu đến cuối Phác Thái Anh chỉ có một câu trả lời.

“Chỉ cần là Lệ Sa, làm điều gì cũng được.”

Đơn giản một câu, nhưng đối với Lạp Lệ Sa lại là biểu hiện Phác Thái Anh của tình yêu. Cảm nhận thân thể đối phương sau khi nghe xong có chút căng cứng run rẩy, Phác Thái Anh còn chưa kịp nghĩ. Tay Lạp Lệ Sa đã lại hư hỏng.

Thân thể Phác Thái Anh rất phát triển, dù thân hình gầy yếu, nhưng những nơi nên có thịt lại không gầy chút nào. Toàn thân trên dưới đều hoàn mỹ, dù quanh năm suốt tháng không tiếp xúc với ánh sáng nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp.

Nằm giữa hai chân Phác Thái Anh, trong đầu nàng vẫn quanh quẩn câu nói đầy thâm tình kia. Lòng Lạp Lệ Sa cảm động nhiều hơn rung động, trìu mến vượt trên mọi loại cảm xúc. Trải qua lần đầu không thoải mái, Lạp Lệ Sa muốn bồi thường một đêm thật đẹp. Đêm nay, Phác Thái Anh sẽ không có chút đau đớn hay khổ sở. Nàng muốn cho đối phương vui thích đến cực hạn, đến tận cùng.

“Tiểu Phác, ta sẽ không bao giờ tổn thương ngươi nữa.”

Nói xong, Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng ấn xoa bộ vị yếu ớt đang rộng mở vì mình của Phác Thái Anh. Đó là nơi thần thánh mẫn cảm nhất, tư mật nhất của nữ nhân. Vô số sinh mệnh nảy mầm, sinh ra từ đây, cũng là nơi Lạp Lệ Sa đem vui thích cho Phác Thái Anh.

Lông trên người Phác Thái Anh không nhiều, giữa hai chân cũng không rậm, số lượng vừa đủ, không đen thùi, mà mềm mại như tóc trẻ sơ sinh. Lớp lông tơ nhẵn nhụi bám vào giữa hai chân Phác Thái Anh, cảm giác yêu thích như sờ lên lông nhung vậy, mềm hoạt khiến nàng không muốn buông.

Lạp Lệ Sa dần yêu cảm giác này, thậm chí nảy sinh xúc động muốn hôn. Chỉ là ý nghĩ trong đầu thôi nhưng nàng cũng làm thật.

Dùng miệng hôn lên chỗ ấy khi tiến hành hoan ái, không phải ai cũng có thể làm vì người yêu. Ít nhất, Lạp Lệ Sa chưa từng vì bất cứ ai. Nhưng lúc này, nàng muốn dùng bộ phận mềm mại nhất của mình yêu thương Phác Thái Anh, cho nàng vui thích, cho nàng cảm nhận được ôn nhu của mình.

“Lệ Sa… đừng… đừng…”

Hiển nhiên, Phác Thái Anh không nghĩ Lạp Lệ Sa sẽ làm vậy. Mắt thấy người nàng luôn khát vọng, thậm chí muốn đến nổi điên đang nằm giữa hai chân mình, chuẩn bị dùng miệng lấy lòng mình. Phác Thái Anh vô lực đẩy bả vai Lạp Lệ Sa, lui người về sau, muốn ngăn Lạp Lệ Sa lại.

“Sao vậy?”

Lạp Lệ Sa không đoán được Phác Thái Anh sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy, nàng nghi hoặc ngẩng nhìn đối phương, cố ý quét mắt nhìn đóa hoa đang càng thêm sũng nước. Thân thể Phác Thái Anh rõ ràng đã rất khát vọng, cũng sinh ra cảm giác mãnh liệt cực kỳ, nhưng nàng ta lại cự tuyệt.

“Thật sự không được.”

Chỉ bốn chữ nhưng đã khiến mặt Phác Thái Anh từ phấn hồng chuyển sang đỏ thẫm. Dù thân thể khát cầu đến cực độ, nàng vẫn không đành lòng để Lạp Lệ Sa làm việc hèn mọn này. Lạp Lệ Sa hoàn mỹ, sạch sẽ, Lạp Lệ Sa cường thế, vĩ đại, Phác Thái Anh không muốn người này phải chịu ủy khuất, làm sao có thể để đối phương hôn chỗ đấy.