BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
Trong lúc ngủ mơ, ý thức bị hỗn độn vừa như thực vừa như mộng. Phác Thái Anh mơ màng như nghe được có người đang bên cạnh mình nói chuyện, không phải là Lạp Lệ Sa, cũng không phải là của chính mình, mà ngoài các nàng ra thì còn ai? Cảm giác khát nước dần dần tan biến. Phác Thái Anh lắc lắc đầu cố gắng nâng mí mắt lên, đập vào trong mắt là một mảng trắng bóng.
“Đã tỉnh? Ngươi có chỗ nào không thoải mái? Khát nước sao?”
Nhìn biểu tình lo lắng của Lục Úy Lai, ý thức Phác Thái Anh mơ màng rốt cuộc cũng thanh tỉnh một ít. Nàng giật giật cánh môi muốn phát ra tiếng, nhưng cổ họng lại như bị lửa thêu đốt, căn bản không thể phát ra tiếng nói.
Nhìn ra được nàng khó chịu, Lục Úy Lai đem ly nước đưa tới miệng để đút cho nàng uống một ít nước. Thấy được Phác Thái Anh một hơi uống cạn ly nước, Lục Úy Lai còn muốn đưa thêm, người kia lắc đầu ý muốn bảo như vậy là đủ rồi.
“Úy Lai tỷ… Nàng đâu?”
Đợi đến cổ họng hết đau hẳn, Phác Thái Anh mới mở miệng nói chuyện. Từ “nàng” tất nhiên là Lạp Lệ Sa, nếu hiện tại bản thân mình đang ở bệnh viện, thì chứng minh rằng các nàng đã được cứu về. Cố gắng nhớ lại, thì trí nhớ của Phác Thái Anh cũng chỉ dừng lại vào thời khắc nàng cùng Lạp Lệ Sa hôn nhau. Việc khác không nói, Phác Thái Anh bây giờ chỉ quan tâm đến sự an nguy của Lạp Lệ Sa.
“Yên tâm, đây là Bệnh viện Trung Ương Đức. Đại tỷ không có việc gì, đang nằm ở phòng kế bên nghỉ ngơi. Tuy trên vai nàng có vết thương nhưng may mắn cũng không nghiêm trọng, hiện tại đã được xử lý tốt, chỉ là…”
Lục Úy Lai nói đến đây thì dừng một chút, ánh mắt không tự chủ mà chú ý tới cổ tay của Phác Thái Anh.
“Làm sao vậy? Có phải vết thương của nàng lưu lại di chứng hay không?”
Nói một nửa thì Lục Úy Lai bỗng nhiên ngưng lại, Phác Thái Anh lo lắng hỏi. Mặc dù biểu tình trên mặt vẫn là tĩnh lặng nhưng ánh mắt hiện rõ lên tia bất an. Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng Lục Úy Lai sinh ra một tia nghi hoặc, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng khi đó của Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa.
Ngày đó, nàng cùng Tô Ngạo Ngưng cuống quýt đuổi theo, vào thời điểm mặt trời vừa lặn không có một bóng người trên đảo. Không đợi phi cơ hạ cánh, hai người liền thấy ngay gần sát bờ biển là Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa. Nhìn thấy thân ảnh các nàng, Lục Úy Lai cùng Tô Ngạo Ngưng thực xúc động, thậm chí không đợi phi cơ kịp đáp xuống mà đã nhảy ra ngoài.
Khi đó Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa đã vì thiếu thức ăn và nước uống mà hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê. Trên người các nàng bị các vết máu lẫn với bùn mà che kín hết, tóc tai hỗn độn giao triền cùng một chổ, không thể nhìn rõ. Nhìn thấy vết thương trên cổ tay Phác Thái Anh cùng tư thế ôm nhau của nàng và Lạp Lệ Sa, thì không chỉ Lục Úy Lai mà ngay cả Tô Ngạo Ngưng đều thấy vài phần quỷ dị. Nhưng dưới tình huống này, hai người căn bản không có thời gian để mà suy đoán những chuyện này, chỉ có thể chạy thực nhanh tới cứu người.
Nay, người đã cứu trở về, mà thân thể Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa cũng không có gì trở ngại. Cảnh tượng nghi hoặc này một lần nữa lại gợi nhớ lên trong đầu Lục Úy Lai, kỳ thật, nàng vẫn rất muốn biết vì sao bỗng nhiên Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa đưa sang Đức, mà Lạp Lệ Sa lại vì cái gì sau khi đưa người ta rời khỏi thì lại ngàn dặm xa xôi đi qua tìm nàng. Lục Úy Lai cảm thấy vô cùng khó hiểu, không phải cảm giác quan hệ mẹ con, nhìn qua lại có một cảm giác thân mật vô hình ràng buộc các nàng. Loại cảm giác này Lục Úy Lai cũng không cảm thấy xa lạ gì, nhưng lại không thể nào giải thích cái loại cảm giác là người yêu của nhau phảng phất xuất hiện trên người Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa.