[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ – Chương 103: Lời Xin Lỗi – bhtt.net
  •  Avatar
  • 13 lượt xem
  • 7 tháng trước

[Bhtt] (Lichaeng Ver) Thiếu Nữ Ngây Thơ - Chương 103: Lời Xin Lỗi

BẠN ĐANG ĐỌC

Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…

#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose

Ngồi trên bờ cát, Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa đã nằm mê man suốt 1 ngày một đêm, đôi mắt nàng ánh lên đau lòng cùng áy náy. Từ ngày dạt vào hòn đảo này đến nay, đã qua ba ngày.

Trong suốt khoảng thời gian đó, 2 người không có lương thực, không có nước, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào số trái cây Phác Thái Anh tìm được trong rừng để duy trì năng lượng cơ bản nhất của cơ thể. Làm như vậy, chung quy không phải cách để chống đỡ lâu dài. Từ chiều hôm trước, miệng vết thương của Lạp Lệ Sa đã có dấu hiệu nhiễm trùng. Mới đầu chỉ là mưng mủ ra máu, thế rồi liên tục sốt cao cho đến giờ.

Mắt thấy khuôn mặt trắng nõn của Lạp Lệ Sa do phát sốt trở mà đỏ bừng, đôi môi khô nứt khắp chỗ, nhè nhẹ chảy máu. Nàng không ngừng co ro thân mình chui vào lòng Phác Thái Anh, trong vô thức lại phát ra thanh âm nỉ non. Có khi nàng gọi mình nói nàng lạnh, có khi lại hô to đừng đến gần nàng, đừng động vào nàng. Nhưng nhiều nhất chính là lúc mơ mơ màng màng nàng gọi tên mình, dùng hai cánh tay run rẩy ôm lấy mình.

Đây là lần đầu Phác Thái Anh nhìn thấy một Lạp Lệ Sa yếu ớt như thế, giờ phút này đối phương bất lực, suy yếu, không khác nào tờ giấy bị ngâm trong nước, chỉ cầnchạm nhẹ một cái chúng sẽ liền hỗn độn tan nát. Phác Thái Anh biết, cơ thể Lạp Lệ Sa đã đến cực hạn, nếu không tìm ra nước, hai nàng sẽ chết khát ở chỗ này.

Nghĩ đến đây, Phác Thái Anh đứng dậy đi ra biển, nhìn bóng dáng mình in trên mặt nước. Trên đó rõ ràng là người nàng quen thuộc nhất trên đời, nay lại thành bộ dạng nhận không ra. Nàng dùng tay vuốt mặt, hồi tưởng lại đến tột cùng thì từ khi nào biến thành như bây giờ.

Nàng có thể vì Lạp Lệ Sa mà gϊếŧ người, gạt người, thậm chí bán đứng chính bản thân, bán đứng bất cứ kẻ nào chỉ riêng Lạp Lệ Sa.

Nay, Lạp Lệ Sa vì cứu nàng mà bị thương, thậm chí cùng nàng lưu lạc đến bước đường cùng. Phác Thái Anh biết, Tô Ngạo Ngưng nhất định sẽ tìm được Lạp Lệ Sa, tổ chức cũng khôngđể Lạp Lệ Sa chết như vậy.

Hai người các nàng, không phải chiến đấu chống lại kẻ thù, mà là đánh cược tính mạng với thời gian!

Nhìn lướt qua chỗ Lạp Lệ Sa đang nằm, Phác Thái Anh cởϊ áσ sơ mi mặc trên người, nhìn chính mình trên mặt biển. Thân thể vô cùng gầy yếu được giấu dưới lớp áo, chẳng dư bao nhiêu thịt, chỉ có da bọc xương. Phác Thái Anh bất đắc dĩ lắc đầu, mặc áo vào. Ngay sau đó, nàng lại cởϊ qυầи, nhìn xuống đôi chân.

Đúng như trong lòng dự liệu, tình trạng hai chân so với bụng cũng không khác mấy, rõ ràng bắp đùi nên là nơi nhiều thịt nhất, nhưng đụng vào cũng chỉ miễn cưỡng có chút da thịt. Phác Thái Anh dời mắt, cố gắng tìm trên người một chỗ có thịt. Nhưng tìm tới tìm lui, tựa hồ cũng chỉ có bắp đùi là coi như đầy đặn. Dừng tầm mắt trên bắp đùi trắng nõn, Phác Thái Anh do dự một lát, tiện đà lấy con dao, suy nghĩ có thế giấu Lạp Lệ Sa chuyện này được bao lâu. Nhưng mà, không đợi nàng đưa con dao lại gần, người nọ liền nghe thấy sau lưng âm thanh nghi hoặc.

“Ngươi làm gì vậy?”

Thanh âm Lạp Lệ Sa tuy rất nhẹ, nhưng lại đủ tỉnh táo rõ ràng. Người sau không ngờ nàng bỗng tỉnh lại, trong lòng kinh ngạc không thôi, dao từ trên tay liền rơi xuống mặt cát. Điều này khiến Phác Thái Anh cảm thấy quẫn bách dị thường, nàng cúi người mặc quần lên, quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa, phát hiện đối phương nằm ở đó vô cùng nghi hoặc nhìn nàng.