BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
Thân thể chết lặng, lạnh như băng , nhưng đau đớn như trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, cảm giác phải chết cũng không mãnh liệt như vừa nãy. Trong mơ hồ, Tằng Khả Hận nghe được bên tai có tiếng súng, có tiếng kêu thảm thiết, cũng có tiếng nói chuyện của phụ nữ. Không đợi nàng nhớ lại giọng nói này là của ai, cơ thể đã bị đối phương bế lên.
Mùi nước hoa thanh mát hòa cùng mùi mưa bay vào cánh mũi, độ ấm từ cơ thể người khác làm Tằng Khả Hận tỉnh táo không ít. Nàng trừng mắt liền nhìn thấy Tô Ngạo Ngưng vẻ mặt rối rắm nhìn mình, trên khuôn mặt là sự nghiêm túc mà bình thường khó thấy được, ngay cả ánh mắt thường ngày cũng biến mất, thay vào đó là không đành lòng cùng khó hiểu.
“Sao lại cứu ta?”
Tằng Khả Hận nói xong, mắt nhìn đám người bị Tô Ngạo Ngưng bắn chết. Nói vậy, vừa rồi đối phương sở dĩ dùng súng nhắm vào mình chỉ là giả vờ, mục tiêu thật sự của nàng là đám người chạy tới muốn giết mình.
Mưa to dù sao cũng là mưa to, cho dù đã mưa suốt một buổi tối cũng không có dấu hiệu nhỏ lại. Theo sức gió càng ngày càng lớn, cặp chân thon dài của Tô Ngạo Ngưng sớm đã ngâm nước, mà quần áo trên người nàng cùng Tằng Khả Hận cũng ướt đẫm rồi. Giờ này khắc này, ôm lấy cô gái cao ngang ngửa mình, Tô Ngạo Ngưng lại không cần phải cố sức, đơn giản vì người trong lòng thật sự rất nhẹ.
Hai người từng là người không quen, lại vì biến cố nửa tháng trước mà quen biết. Tô Ngạo Ngưng không thể quên tối hôm đó, Tằng Khả Hận như thế nào kéo một thân đầy vết thương vào nhà nàng, mình giúp nàng cởϊ qυầи áo, xử lý miệng vết thương, khi đó nhìn thấy thân thể nàng tràn đầy vết thương.
Tô Ngạo Ngưng hỏi Tằng Khả Hận, tại sao trong tình huống này lại nghĩ tới cô, nàng không sợ cô sẽ bỏ đá xuống giếng, thừa dịp nàng suy yếu gϊếŧ nàng sao. Nhưng, Tằng Khả Hận lại vui vẻ cười, nói với cô. Lúc đó, nàng không có người để tin tưởng, nếu không tới tìm cô, nàng sẽ chết trên đường cái. Nếu đằng nào cũng chết, sao không cược một lần, tìm đường sống?
Nghe được giải thích của Tằng Khả Hận, Tô Ngạo Ngưng cảm thán cô gái này quá mức thông minh, lại cảm thấy lòng chua xót. Nàng không thể tin tưởng ai, vào nhửng thời điểm như vậy, bác sĩ như Lục Úy Lai không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất của Tằng Khả Hận. Nhưng nàng thà chết trên đường hoặc đến nhờ mình cũng không muốn tìm đối phương. Nói vậy, Tằng Khả Hận đã muốn bỏ cuộc với mối quan hệ cùng Lục Úy Lai, mặc dù dùng mạng để đổi cũng không từ.
“Không vì gì cả, chỉ là không muốn trên đời thiếu một mĩ nhân mà thôi.”
Tô Ngạo Ngưng thuận miệng đáp, ôm Tằng Khả Hận đi đến xe của mình.
“A…thì ra…Tô đại mỷ nhân là nhớ mãi không quên ta a… ngươi muốn dẫn ta đi làm gì?”
Nghe xong lời nói của Tô Ngạo Ngưng, Tằng Khả Hận cười nói. Nàng vừa mở miệng, máu tươi nhanh chóng chảy ra từ đó, vì đã gần như không còn cảm giác mà nàng không nhận ra.
“Mang ngươi đi tìm Lục Úy Lai trị thương, dù sao cũng là nàng làm ngươi bị thương, không thể không chịu trách nhiệm?”
Những lời này chỉ là Tô Ngạo Ngưng có ý xấu trêu đùa một chút, hôm nay xảy ra việc đấu súng đó, cô cho dù ngốc tới đâu cũng không tới mức để Lục Úy Lai trị thương cho Tằng Khả Hận.