BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Ngược luyến tàn tâm, incest mẹ con, SM, nói chung là cũng tốn nhiều lít nước mắt mới đến được với nhau nên bạn nào không chịu nổi ngược thì không nên đọc nhoa nhưng mà HE nên mấy bạn yên tâm.
(Truyện chuyển ver chưa được sự cho phép/ đồng…
#bhtt
#blackpink
#chaelisa
#chaeyoung
#lichaeng
#lisa
#rose
Máu từ bụng chậm rãi chảy xuống thấm ướt quần áo đen, nhuộm chúng thành màu như đỏ mà cũng như tím. Đau đớn từ miệng vết thương dần dần lan khắp thân thể, cuối cùng giống như đã hẹn trước, toàn bộ tụ vào cùng nhau, ngưng đọng trong lòng.
Tằng Khả Hận có chút không thể tin sờ vào miệng vết thương, nhìn thấy bàn tay bị máu nhiễm đỏ, hơi sửng sốt, ngay sau đó liền nở nụ cười. Nụ cười kia không giống với nụ cười quyến rũ hay nở trên môi nàng, mà là tiếng cười to thoải mái. Tiếng cười rất lớn, nhưng khi nghe sẽ biết nàng rất gắng sức mới cười được, cũng không làm cho người nghe cảm thấy vui vẻ.
Nhìn miệng vết thương của nàng vì tiếng cười cuồng dại kia mà chảy máu càng nhiều, Lục Úy Lai ngây ngốc nhìn chằm chằm bàn tay dính máu của mình cùng khẩu súng bị ném xuống đất, cuối cùng, là rơi trên khóe miệng Tằng Khả Hận. Không ai biết nàng vì cái gì mà cười, Lục Úy Lai không hiểu, Tô Ngạo Ngưng không hiểu, có lẽ, chính nàng cũng không biết, vào lúc này nàng sao có thể cười.
“Ta đi rồi, nếu ngươi còn muốn báo thù, lúc nào ta cũng hoan nghênh ngươi tới.”
Cười đủ, cũng cười mệt rồi, Tằng Khả Hận nói với Lục Úy Lai, giống như người không bị gì hướng ra cửa trước. Máu tươi từ miệng vết thương theo làn váy của nàng chảy xuống, dính vào tất, lạc vào giày cao gót, cuối cùng đọng lại trên sàn nhà màu trắng.
Nhìn theo vệt máu và bước chân lảo đảo của Tằng Khả Hận, tầm mắt Lục Úy Lai từ mê man chuyển thành căng thẳng. Mở miệng lại không biết nên nói gì mới phải, chỉ có thể nhìn Tằng Khả Hận đẩy cửa rời đi. Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, nàng mới như nghĩ ra gì đó, rất nhanh đuổi theo. Đông Dụ Phi bên cạnh nàng hiển nhiên không ngờ Lục Úy Lai sẽ làm như vậy, cũng chạy theo, chỉ để lại Tô Ngạo Ngưng một người ngẩn ra nhìn khẩu súng.
Mưa to không báo trước rơi xuống, mưa quất vào mặt, thế mà làm cho người ta có cảm giác vô cùng hỗn loạn. Tóc dài bị mưa thấm ướt đẫm, che khuất tầm mắt vốn mờ hồ của Tằng Khả Hận. Lại nhìn tới đám vệ sĩ vây quanh mình, thêm cả mấy khẩu súng đang chĩa vào người, Tằng Khả Hận khinh thường nhếch môi, sờ cặp súng bên hông.
Nàng chưa muốn chết, cũng không thể chết.
“Thả nàng đi.”
Ngay tại lúc Tằng Khả Hận muốn động thủ, giọng nói run run của Lục Úy Lai từ phía sau truyền đến. Tằng Khả Hận quay đầu nhìn cô, liền thấy đối phương cũng giống như mình, ngay cả dù cũng không che, cứ như vậy thẳng người đứng trong mưa. Màn đêm bởi vì mưa buông xuống mà trở nên càng thêm thâm trầm, sương mù chắn giữa hai người, hơn nữa mất quá nhiều máu, làm cho Tằng Khả Hận nhìn không rõ khuôn mặt Lục Úy Lai. Nhưng nàng biết, Lục Úy Lai khóc, vì mình mà khóc. Mặc dù cô giả vờ kiên cường, đem âm lượng hạ xuống vô cùng thấp, Tằng Khả Hận cũng vẫn có thể cảm giác được.
Vết thương trên người nhắc nhở nàng, nàng cần lập tức điều trị, nếu không thật có thể sẽ chết. Cho dù muốn nhìn Lục Úy Lai thêm chút nữa, Tằng Khả Hận vẫn không thể không cất bước đi ra ngoài biệt thự. Có lẽ là khí thế vửa rồi của Lục Úy Lai dọa đám vệ sĩ kia, nên bọn họ không ngăn cản mình, mà chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng. Tằng Khả Hận cười tự giễu, nàng biết, trong mắt người khác mình là kẻ xấu xa, vô cùng đáng chết. Ra khỏi biệt thự, Tằng Khả Hận không lái xe, không mục đích đi đến một chỗ nào đó. Phần eo đã đau đến muốn mất cảm giác, vết thương từ vài ngày trước chưa khỏi hẳn lại tái phát lần nữa, cả người nóng ran khiến nàng ngay cả sức lực nhấc tay cũng không có. Nhưng, đau nhất, vẫn là vết thương do súng kia.