[Bhtt] [Hoàn] [Cđ] [Edit] Trưởng Công Chúa Trọng Sinh – Phiên Ngoại 1 – bhtt.net

[Bhtt] [Hoàn] [Cđ] [Edit] Trưởng Công Chúa Trọng Sinh - Phiên Ngoại 1

Phiên Ngoại 1: Hạnh phúc của mỗi người (Liễu Nhi, Cảnh Bình)

Thời gian ba năm thoáng qua tức thì. Năm đó hôn sự giữ hai nữ tử oanh động toàn bộ Kinh thành cũng dần dần lắng xuống. Mọi người dường như cũng đã quên mất chuyện này rồi.

Nửa năm trước, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi nhận nuôi một cái bé gái. Gọi là Phúc nhi, ý là người có phúc khí.

Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi từ sau khi thành hôn đến nay gần như mỗi ngày đều ở yên trong phủ chăm sóc hoa cỏ, chơi đùa cùng hài tử, thời gian trôi qua vô cùng bình lặng.

Ba năm nay thân thể Hoàng đế càng ngày càng tệ, rốt cuộc một tháng trước đã băng hà. Cảnh Phong mấy hôm trước đã cử hành đại điển đăng cơ, Cảnh Phong dùng thời gian ba năm để chứng minh được tài năng của mình, triều đình đối với Cảnh Phong cũng không có lời gì phản đối.

Cảnh Bình như ý nguyện nhận được một tòa viện, ba năm nay nàng một mình an phận. Ngẫu nhiên cũng tới cùng Cảnh Lăng trò chuyện, quan hệ của hai người ngược lại hòa hoãn không ít.

“Oanh Nhi, ngươi xem Phúc nhi thật đáng yêu a.” Cảnh Lăng ôm Cảnh Phúc hôn một chút lên má nàng, Cảnh Phúc ha ha nở nụ cười, dáng cười rất xinh đẹp khiến người gặp người thương.

“Ừ, đúng vậy. Rất giống Lăng nhi khi còn bé, về sau nhất định sẽ là mỹ nhân mê đảo chúng sinh.”

“Oanh Nhi, ngươi nói xem Bổn công chúa đẹp hơn, hay Phúc nhi đẹp hơn?”

“Ở trong mắt Oanh Nhi ai cũng không sánh bằng mỹ mạo của Lăng nhi.” Oanh Nhi khẽ mỉm cười, nói.

“Phúc nhi, mẫu thân Oanh Nhi của ngươi cảm thấy ngươi không xinh đẹp a.” Cảnh Lăng cười xấu xa nói với Cảnh Phúc ở trong lòng.

“Oa… oa…” Cảnh Phúc vung vẩy bàn tay nhỏ bé muốn bắt lại cái trâm bạc trên đầu Cảnh Lăng, lực chú ý của nàng đều bị Hồ Điệp tinh xảo kia hấp dẫn.

“Phúc nhi thích cái này?” Oanh Nhi đem cây trâm trên đầu Cảnh Lăng lấy xuống đưa cho Cảnh Phúc.

“Oa, oa!” Ôm lấy cái trâm cài đầu, Cảnh Phúc cười đến thoải mái.

“Oanh Nhi, ngươi khi nào thì thiên vị như vậy. Đồ vật của Bổn công chúa ngươi nói cho liền cho.”

“Lăng nhi lại cùng một đứa bé so đo sao?” Oanh Nhi cưng chiều nhìn Cảnh Lăng, “Hơn nữa nếu Oanh Nhi không cho, Lăng nhi cũng sẽ cho. Oanh Nhi sợ Lăng nhi một tay ôm hài tử quá mệt mỏi cho nên mới làm thay a.”

“Oa… oa!” Cảnh Phúc vuốt vuốt cái trâm cài đầu trong chốc lát, rồi hướng đến dây lụa trên y phục của Oanh Nhi bắt đầu cảm thấy hứng thú, bàn tay trắng nõn vươn ra muốn bắt lấy.

Oanh Nhi cầm dây lụa giật xuống đưa cho Cảnh Phúc. Cảnh Phúc đặt ở trong miệng cắn hai cái liền đem dây lụa đưa cho Cảnh Lăng.

“Phúc nhi thật nghe lời, còn biết tặng đồ cho mẫu thân nữa nha.” Cảnh Lăng khẽ mỉm cười, duỗi ra ngón tay cầm lấy tơ lụa.

“Công chúa, công chúa phu nhân.” Liễu Nhi từ đằng xa chạy tới. Liễu Nhi vận một bộ y phục màu ngọc bích càng lộ ra dáng người thướt tha mềm mại. Liễu Nhi còn hai năm nữa đã đến tuổi cập kê rồi, dáng người đã trổ mã thập phần hoàn mỹ. Nhìn thấy tướng mạo cùng dáng người của Liễu Nhi, người hướng Cảnh Lăng hỏi cưới Liễu Nhi cũng không ít nhưng đều bị Liễu Nhi cự tuyệt. Liễu Nhi nói muốn theo công chúa cả đời.

“Liễu Nhi, ngươi đã đến rồi a.” Cảnh Lăng mỉm cười, ôm Cảnh Phúc quay người lại.

Vừa nhìn thấy Liễu Nhi Cảnh Phúc liền muôn phần kích động, hai tay liền đưa ra muốn được Liễu Nhi bế.

“Tên tiểu tử này, có nương tử liền quên mẫu thân a.” Bị Cảnh Phúc vô ý đấm trúng cằm, Cảnh Lăng mở miệng cười trêu nói.

“Công chúa chớ nói bậy. Cảnh Phúc công chúa và Liễu Nhi chẳng qua chỉ là quan hệ chủ tớ.”

Đem Cảnh Phúc giao cho Liễu Nhi Cảnh Phúc lập tức liền không ầm ĩ, thập phần nhu thuận nằm trong lòng Liễu Nhi. Hai mắt sáng ngời rất có thần nhìn Liễu Nhi, Cảnh Lăng rõ ràng có thể cảm nhận được trên người Cảnh Phúc truyền đến cảm giác không muốn xa rời: “Liễu Nhi, Phúc nhi làm sao lại thích ngươi như vậy a? Thời điểm nàng cùng chúng ta một chỗ cũng chưa từng thân cận như vậy. Ngay cả với vú nuôi của nàng cũng vậy.”

“Có thể Cảnh Phúc công chúa cùng Liễu Nhi ở chung lâu rồi, quen hơi trên người Liễu Nhi nên mới thích cùng Liễu Nhi thân cận.” Liễu Nhi nói, “Công chúa nếu muốn tiểu công chúa thân cận hơn một chút thì nên bồi tiểu công chúa nhiều hơn a.”

Thời điểm hai người ở Phủ công chúa không có việc gì làm liền rất thích hồ nháo, mà lúc làm chuyện này có hài tử tự nhiên bất tiện. Cho nên Cảnh Lăng luôn vung tay lên đem con ném cho vú nuôi. Nhìn Cảnh Phúc lẻ loi trơ trọi ở trong lòng vú nuôi Liễu Nhi luôn nhịn không được. Từ tay vú nuôi đem con mang đi, chính mình cùng hài tử chơi đùa. Dần dà Cảnh Phúc liền mê luyến Liễu Nhi.

“Mà thôi có ngươi là đủ rồi.” Cảnh Lăng phất phất tay, nói ra. So với chiếu cố hài tử, nàng thích cùng Oanh Nhi trải qua thế giới của hai người hơn.

“Không phải ngươi nói muốn đi ra ngoài thành ngắm hoa đào sao? Bây giờ cũng không còn sớm.”

“A… vậy khởi hành nhanh một chút a.” Cảnh Lăng gật gật đầu liền cùng Oanh Nhi rời đi.

“Tốt rồi, lại chỉ còn hai người chúng ta ở đây.” Ôm Cảnh Phúc đứng tại nguyên chỗ, Liễu Nhi nhìn hai người hấp tấp rời đi có chút bất đắc dĩ nói.

“Oa…” Cảnh Phúc không rõ ràng nhìn Liễu Nhi, vươn tay lôi kéo tóc nàng.

“Phúc nhi có thích không?”

“Oa!” Cảnh Phúc không trả lời mà cầm cái trâm cài đầu trong tay đưa cho Liễu Nhi.

Tiếp nhận cái trâm cài đầu, Liễu Nhi thở dài một tiếng, vô cùng cưng chiều nhìn Cảnh Phúc: “Cầm thứ này mang trả lại, biết không? Không nên thuận tay ném lung tung, đây là đồ trang sức rất quý báu không phải tảng đá.”

“Oa.”

Liễu Nhi biết rõ nàng nghe không hiểu lời mình, cũng không thèm để ý.

“Đi, Liễu Nhi dẫn ngươi đi xem cá chép. Ngươi lần trước không phải chưa nhìn đủ sao?”

“Oa oa!” Những lời này Cảnh Phúc nghe hiểu rồi, hưng phấn vung tay hai cái, tùy ý Liễu Nhi ôm mình ly khai.

“Oa oa oa!”

Liễu Nhi đáy mắt tràn đầy cưng chiều, “Đợi ngươi cao lớn hơn một chút, Liễu Nhi cũng cùng ngươi ngắm hoa đào được không?”

“Oa!”

“Phúc nhi quá kề cận Liễu Nhi rồi.” Trên xe ngựa Cảnh Lăng nằm trên đùi Oanh Nhi, ngẩng đầu nói.

“Có hai mẫu thân vô trách nhiệm như chúng ta nàng tự nhiên sẽ kề cận Liễu Nhi hơn.”

“Các nàng vui vẻ như vậy ta có chút ghen tị nha.” Cảnh Lăng lầm bầm một tiếng.

“Ngươi thật đúng là dấm chua của ai cũng ăn được.”

“Bổn công chúa thích, không được sao?”

“Có thể, đương nhiên có thể, Oanh Nhi rất thích Lăng nhi tùy hứng ghen tuông a.”

“Vậy còn được.” Cảnh Lăng thoả mãn cười cười, tựa vào lòng Oanh Nhi tràn đầy hạnh phúc.

Ngoại thành cũng không xa lắm, xe ngựa đi một hồi liền đến.

Vừa vặn vào đúng thời điểm hoa đào nở rộ, từ xa nhìn lại hồng nhạt một mảnh, cảm giác đẹp đẽ vô cùng.

“Oanh Nhi, mau tới đây!” Cảnh Lăng bước xuống xe ngựa, liền chui vào bên trong rừng hoa đào.

Một trận gió thổi qua, cánh hoa hồng nhạt rơi xuống trên người Cảnh Lăng, nhìn xa xa, tựa tiên tử lạc xuống nhân gian không vương chút tạp niệm.

“Oanh Nhi còn không qua đây?” Cảnh Lăng xoay người, hướng phía Oanh Nhi vẫy vẫy tay, đáy mắt tràn đầy ôn nhu.

“Oanh Nhi tới ngay.” Oanh Nhi chạy đến bên cạnh Cảnh Lăng. Tiên tử không thuộc về nhân gian thì thế nào, Cảnh Lăng vĩnh viễn là người của nàng.

“Lăng nhi, tặng cho ngươi.” Một đường đi tới trong tay đón được không ít hoa. Oanh Nhi đem cánh hoa nâng trong lòng bàn tay đưa cho Cảnh Lăng.

“Người ta tốt xấu gì cũng có thể gãy cả cành tặng cho người yêu, ngươi chỉ có cánh hoa, thật không thú vị.” Cảnh Lăng có chút ghét bỏ nhìn cánh hoa trong tay Oanh Nhi.

“Oanh Nhi luôn không thú vị như vậy a, làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao?”

“Những cánh hoa này Oanh Nhi có thể mang về cho Lăng nhi thoa thân.” Oanh Nhi vừa cười vừa nói, trong đầu tràn đầy hình ảnh Cảnh Lăng thân thể xích lõa, phía trên dán thật nhiều cánh hoa màu hồng nhạt.

“Ngươi tên sắc quỷ này!”

Oanh Nhi khẽ cười một tiếng, đem Cảnh Lăng kéo vào trong ngực.

Dưới những cánh hoa nhảy múa đầy trời, hai thân ảnh chăm chú ôm nhau.

Xa xa nhìn bóng lưng của hai người, Cảnh Bình đứng dưới táng câycười khổ một tiếng. Lẳng lặng nhìn những cánh hoa không ngừng rơi xuống, trong đầu trống rỗng. Xung quanh khắp nơi đều là những người yêu nhau, chỉ có nàng một mình. Cảnh Bình đột nhiên có một loại cảm giác cô tịch, giống như bị cả thế giới này cô lập.

Đột nhiên, một chiếc dù màu trắng căng ra trên đầu nàng.

Cảnh Bình quay đầu nhìn lại, lọt vào tầm mắt là một đôi mắt thập phần xinh đẹp. Chủ nhân của chiếc dù là một nữ tử thanh thuần ngọt ngào. Rõ ràng không phải bộ dạng xinh đẹp kinh thiên động địa, thế nhưng chẳng biết tại sao Cảnh Bình lại có cảm giác tim đập nhanh.

“Ta thấy ngươi một mình đứng đây nên đi tới.” Nữ tử há nói, thanh âm hết sức êm tai, “Ngươi trên đầu đều là hoa, ta tự chủ trương giúp ngươi bung dù ngươi sẽ không để tâm chứ?”

“Không, sẽ không.” Cảnh Bình nói chuyện có chút không lưu loát.

“Năm nay hoa đào nở thập phần xinh đẹp.” Nữ tử bên người giống như thở dài nói một câu, đưa tay tiếp được mấy cánh hoa. Cảnh Lăng chú ý tới tay của nữ tử này, ngón tay ngọc thon dài, quả nhiên hết sức xinh đẹp.

“Đúng… đúng a…” Cảnh Bình phụ họa một câu.

“Các nàng thật hạnh phúc a.” Ánh mắt đặt trên hai người Cảnh Lăng, nữ tử trong mắt tràn đầy hâm mộ.

“Hai nữ tử, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”

“Sao lại kỳ quái?” Nữ tử nhẹ giọng cười, “Chỉ cần yêu nhau không phải đủ rồi sao? Có thể cùng người mình yêu nắm cả đời là chuyện bao nhiêu người tha thiết ước mơ.”

“Ngươi nói rất đúng.” Cảnh Bình trong mắt tràn đầy vui vẻ.

“Đúng rồi, ta tên Mạc Tử Kỳ.” Nữ tử hướng về phía Cảnh Bình lộ ra một nụ cười tràn đầy nhu hòa, “Còn chưa hỏi ngươi tên gì a?”

“Cảnh Bình.” Cảnh Bình khẽ mỉm cười, mở miệng nói.