Chương 9: Cùng ngủ
“Ngươi, trước xoay qua chỗ khác.” Từ phòng tắm đi đến, Cảnh Lăng đối với Oanh Nhi phân phó nói.
Oanh Nhi thoáng nghi ngờ một chút.
“Bảo ngươi xoay qua chỗ khác liền xoay qua chỗ khác.” Cảnh Lăng đưa tay đem thân thể Oanh Nhi vòng qua hướng khác, ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái nói, “Không nghe ta phân phó, ngươi tuyệt đối không thể xoay đầu lại biết không?”
“Oanh Nhi biết rồi công chúa.” Oanh Nhi nhẹ gật đầu đáp ứng, đối với hành vi xấu hổ của công chúa, nàng tất nhiên nguyện ý nhân nhượng.
“Nhất định không thể quay đầu biết không!” Tựa hồ là lo lắng, Cảnh Lăng lại dặn dò một tiếng.
“Công chúa yên tâm, mệnh lệnh của công chúa Oanh Nhi chưa bao giờ không tuân theo.” Oanh Nhi cảm thấy có chút buồn cười, mở miệng nói, “Công chúa kỳ thật không cần tránh né như vậy, Oanh Nhi không phải đăng đồ tử, chính là cho dù thấy được thân thể công chúa, cũng sẽ không có bất luận tà niệm gì.”
“Ngươi nói cái gì?” Cảnh Lăng híp híp mắt, nhìn bóng lưng của Oanh Nhi.
“Oanh Nhi…” Oanh Nhi vừa muốn nói cái gì, đã bị Cảnh Lăng đã cắt đứt.
“Ngươi muốn nói, thân thể Bổn công chúa không có hấp dẫn sao?” Thanh âm Cảnh Lăng nghe có chút nguy hiểm.
“Công… công chúa, Oanh Nhi không phải có ý tứ đó.” Nghe được ngữ khí của Cảnh Lăng có chút không vui, Oanh Nhi biết mình lại nói sai, vội vàng nghĩ muốn cho công chúa thấy cả tấm lòng của mình.
“Được rồi.” Cảnh Lăng phất phất tay, “Hiện tại ở trong cái bộ dạng này, thật là không có lực hấp dẫn.” Thông qua gương to bên cạnh phòng tắm, Cảnh Lăng thấy được thân hình của chính mình khi còn nhỏ, thở dài một tiếng. Cái thân hình này vẫn còn chưa trổ mã, hoàn toàn không có bất kỳ hấp dẫn gì. Không biết tại sao, Cảnh Lăng cảm thấy có ý tứ nhụt chí.
Đã nghe được ngữ khí nhụt chí của Cảnh Lăng, Oanh Nhi tự nhiên có chút đau lòng.
“Công chúa” Oanh Nhi xoay đầu lại, trong mắt tràn đầy chăm chú, “Tại trong mắt Oanh Nhi, ngươi vĩnh viễn là đẹp nhất, vô luận là lúc nào.” Lọt vào trong tầm mắt là thân thể trắng nõn tuy rằng còn chưa có trổ mã, nhưng mà da thịt tinh tế tỉ mỉ, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, đều đủ để khiến lòng người rung động, Oanh Nhi nhịn không được tán thưởng một câu, “Công chúa, ngươi thật đẹp.”
“Ngươi… Ngươi quay đầu đi cho Bổn công chúa!” Cảnh Lăng nhanh chóng đem quần áo che chắn trước ngực, đối với Oanh Nhi thẹn quá hoá giận nói.
Ý thức được chính mình lại một lần nữa ngỗ nghịch làm trái ý tứ của công chúa, Oanh Nhi lập tức xoay người sang chỗ khác, “Công chúa, Oanh Nhi thất lễ.”
“Lần sau ngươi còn như vậy, Bổn công chúa muốn ngươi đi ra ngoài trần truồng chạy ba vòng.” Thanh âm Cảnh Lăng hơi hờn dỗi tại sau lưng Oanh Nhi vang lên.
Oanh Nhi che miệng vụng trộm cười cười, công chúa uy hiếp người mà nói nghe đều đáng yêu như vậy. Tuy rằng nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng mà Oanh Nhi vẫn còn bày ra bộ dạng nhất nhất thuận theo công chúa, mở miệng nói, “Dạ, công chúa, Oanh Nhi xin nghe theo lời công chúa chỉ dạy.”
Cũng không lâu lắm, bên trên bồn tắm liền truyền đến thanh âm của Cảnh Lăng: “Ngươi có thể quay lại rồi, Oanh Nhi.”
Oanh Nhi xoay người, nhìn về phía Cảnh Lăng.
Cảnh Lăng chỉ mặc một kiện áo trong màu trắng, đai lưng lỏng lẻo thắt ở bên hông, tóc dài ướt sũng làm thấm ướt một mảng lớn quần áo trước ngực. Oanh Nhi không tự giác nuốt nuốt nước miếng. Công chúa chẳng lẽ không biết nàng ở trong cái bộ dạng này, so với không mặc quần áo, càng làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái sao?
“Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì?” Phát hiện Oanh Nhi ánh mắt một mực dừng lại tại trên người mình, Cảnh Lăng nghi ngờ một chút, mở miệng hỏi.
“Chưa, không có gì…” Vội vàng hấp tấp dời đi ánh mắt, Oanh Nhi hít thở sâu mấy ngụm, cố gắng vững vàng tâm tình của mình.
“Cho ngươi.” Cảnh Lăng đem áo ngoài vừa bị chính mình thay ra ném cho Oanh Nhi.
“Công chúa, cái này…” Oanh Nhi vừa muốn cự tuyệt, Cảnh Lăng lại lần nữa đã cắt đứt nàng.
“Đem y phục của ngươi làm cho ướt hết, là Bổn công chúa sai, Bổn công chúa đương nhiên phải chịu trách nhiệm.” Cảnh Lăng nói, “Ngươi nếu là vì mặc quần áo ướt sũng mà bị bệnh, chẳng phải là lỗi của Bổn công chúa sao?”
“Hảo ý của công chúa, Oanh Nhi tiếp nhận.” Chứng kiến trong mắt Cảnh Lăng chợt lóe lên không được tự nhiên, Oanh Nhi mỉm cười, lau sạch sẽ thân thể, phủ thêm quần áo của Cảnh Lăng, đi theo Cảnh Lăng tới bên trong tẩm điện.
Giường chiếu của Cảnh Lăng đã được thị nữ sửa sang lại thật tốt rồi, Cảnh Lăng chạm tay vào, cảm giác thật mềm mại. Được tắm nước nóng, lại được ngủ một giấc thật sâu, thật sự là một cuộc sống hưởng thụ.
“Công chúa, cũng không còn sớm, sớm đi nghỉ ngơi đi.” Oanh Nhi dập tắt ngọn nến, khẽ cười nói.
“Ta không muốn ngủ.” Cảnh Lăng từ trên giường ngồi xuống. Cả một ngày, nàng đã trải qua rất nhiều chuyện đại sự, thật là thể xác và tinh thần đều mệt rồi. Thế nhưng là nàng sợ hãi, vừa nhắm mắt lại, ngày hôm sau mở ra sẽ phát hiện đây hết thảy bất quá là một giấc mộng, nàng vẫn là người đã đánh mất hết tất cả mọi thứ.
“Công chúa, làm sao vậy?” Chứng kiến bất an trong mắt Cảnh Lăng, Oanh Nhi ngồi xổm xuống bên cạnh, mở miệng hỏi.
Cảnh Lăng đưa thay sờ sờ đôi má của Oanh Nhi, trong mắt mang theo một tia sầu lo cùng bất an: “Oanh Nhi, ta không dám ngủ, ta sợ ta vừa tỉnh dậy, phát hiện ngươi cũng đã không còn ở đây nữa.”
“Công chúa đừng lo lắng.” Vươn tay, cầm bàn tay đang vuốt ve đôi má của chính mình, Oanh Nhi mỉm cười nói, “Oanh Nhi sẽ một mực canh giữ ở bên giường của công chúa, như vậy, công chúa tỉnh lại liền có thể nhìn thấy Oanh Nhi rồi.”
“Như vậy đi.” Cảnh Lăng suy nghĩ một chút, toàn bộ người đều xê dịch vào bên trong, lộ ra một một khoảng trống cho Oanh Nhi, “Oanh Nhi, ngươi đến đây ngủ bên cạnh ta đi, như vậy ta mới có thể từng giây từng phút xác định, ngươi luôn ở bên cạnh ta.”
“Công… công chúa, Oanh Nhi không dám!” Oanh Nhi sửng sốt một chút, lập tức quỳ xuống, “Giường của công chúa, thân phận của Oanh Nhi sao có thể ngủ cùng ngươi.”
“Bổn công chúa muốn ngươi ngủ ngươi liền ngủ.” Cảnh Lăng vỗ khoảng trống trên giường vài cái, “Bổn công chúa mặc kệ thân phận ngươi như thế nào, Bổn công chúa hiện tại cần tìm người ngủ cùng, một câu, ngươi đáp ứng hay không đáp ứng?”
“Công chúa, Oanh Nhi thật sự không dám.” Oanh Nhi vẫn như cũ lắc đầu.
“Hừ” Cảnh Lăng cười lạnh một tiếng, mang giày vào, từ trên giường đi xuống, “Ngươi không cùng Bổn công chúa ngủ, Bổn công chúa liền đi ra ngoài tìm thị nữ khác. Bổn công chúa tin tưởng, những thị nữ giả trang ngoài kia, đều muốn tìm cơ hội diệt trừ Bổn công chúa, khẳng định sẽ nguyện ý ngủ cùng Bổn công chúa. Ài, cũng không biết, ngày hôm sau tỉnh lại Bổn công chúa còn có thể toàn thây hay không.”
“Công… công chúa!” Vừa nghe nói Cảnh Lăng muốn đi tìm thích khách cùng nàng ngủ, Oanh Nhi cảm thấy hoảng hốt, trong đầu chỉ tồn tại ý nghĩ tuyệt đối không thể để cho người khác ngủ cùng công chúa. Oanh Nhi một bước xa vọt tới trước mặt Cảnh Lăng, chăm chú níu lại hai tay nàng, “Công chúa, ngàn vạn không nên, Oanh Nhi cùng ngươi ngủ là được!”
“Không cự tuyệt nữa sao?” Cảnh Lăng quay đầu, trong mắt hiện lên một tia xúc cảm giống như đang mỉm cười mà cũng không phải cười.
“Oanh Nhi cùng với công chúa ngủ ở trên một cái giường!” Oanh Nhi trong mắt tràn đầy kiên định.
“Vậy còn chờ gì nữa, lên giường đi!” Cảnh Lăng khẽ cười một tiếng, quay người đi về hướng giường của mình nằm xuống. Quả nhiên, chỉ cần ở trước mặt Oanh Nhi lộ ra bộ dạng thật thê thảm, Oanh Nhi sẽ lập tức mềm lòng ngay.
Oanh Nhi cẩn thận từng li từng tí nghiêng người nằm ở trên giường, tận lực giảm bớt việc mình chiếm quá nhiều chỗ, sợ sẽ chen lấn công chúa.
Cảnh Lăng thế nhưng lại duỗi tay ra liền đem toàn bộ thân thể Oanh Nhi ôm lấy. Ôm chặt lấy phần eo của Oanh Nhi nhất quyết không buông tay.
Trên người Oanh Nhi mang theo hương hoa lài trong bồn tắm, mùi hương thanh nhã, ngửi vào liền cảm thấy hết sức thư thái.
Tại trong ngực Oanh Nhi tìm một thế thật thoải mái, Cảnh Lăng ra lệnh, “Oanh Nhi cứ như vậy đi, đừng nhúc nhích.”
Ôm lấy Oanh Nhi, cảm nhận được độ ấm trên người Oanh Nhi, Cảnh Lăng cảm thấy tâm của mình yên bình vô cùng, là thứ cảm xúc từ trước đến nay chưa từng có. Thời điểm kiếp trước, nàng làm sao lại không phát hiện cùng Oanh Nhi ở chung một chỗ, sẽ thư thái như vậy đây?
“Công… công chúa?” Oanh Nhi cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu, công chúa ôm như vậy làm cho nàng có chút không quen.
“Phù.” Cảnh Lăng đem đầu của mình tựa ở trên vai Oanh Nhi, “Việc không cần nói, thì cứ im lặng như vậy đi.”
Cảnh Lăng vừa nói, Oanh Nhi lập tức ngậm miệng lại, không quấy rầy Cảnh Lăng ngủ nữa.
Không mất bao nhiêu thời gian, Oanh Nhi cũng cảm giác được hô hấp của Cảnh Lăng bắt đầu đều đặn.
Vươn tay, muốn kéo ra hai cánh tay đang ôm chặt lấy mình, lại phát hiện Cảnh Lăng dùng lực đạo rất lớn, căn bản là kéo không ra.
Oanh Nhi thở dài một tiếng, có chút cưng chiều mà nhìn công chúa đã thiếp đi ở trong ngực. Công chúa quả nhiên vẫn còn là một đứa con nít, lưu luyến cảm giác được ôm ấp nặng như vậy, nàng đây là đem mình biến thành mẫu hậu rồi a.
Điều chỉnh tư thế một chút để cho Cảnh Lăng có thể ngủ càng thêm thoải mái, Oanh Nhi cũng nhắm mắt lại.
Vài tia gió nhẹ xuyên qua khe cửa sổ, Cảnh Lăng vô thức rút thật sâu vào trong ngực Oanh Nhi. Oanh Nhi đem chăn kéo lên, đem Cảnh Lăng che kín, lần nữa nhắm hai mắt lại.
Gió mát khẽ lướt qua, tẩm điện bên trong cuối cùng ánh nến cũng bị dập tắt.
Trên giường, hai nữ tử ôm nhau ngủ. Thoạt nhìn thật an ổn.