Chương 7: Bữa tối
Thời gian bữa tối vừa chuẩn bị bắt đầu, bọn thị nữ đem thức ăn nhanh chóng bưng hết lên bàn.
Sau khi nhìn thấy tất cả mọi thứ đều đã đầy đủ, Cảnh Lăng phất tay, “Đều lui ra đi, Oanh Nhi lưu lại.”
“Vâng.” Bọn thị nữ bưng khay cung kính thối lui ra khỏi điện của Cảnh Lăng, chẳng qua là trong mắt vẫn mang theo một tia nghi hoặc nhàn nhạt. Công chúa hôm nay là như thế nào, trước đây thời điểm nàng dùng bữa đều là có một đống người hầu hạ, thanh thế to lớn, hôm nay làm sao chỉ để lại một mình Oanh Nhi đây?
Trong điện bắt đầu lại chỉ còn có hai người Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi. Đặc biệt yên tĩnh, cũng đặc biệt mãn nguyện.
“Công chúa, Oanh Nhi gắp thức ăn cho ngươi a.” Oanh Nhi cung kính đứng ở một bên, lên tiếng nói.
“Không cần.” Cảnh Lăng lắc đầu, “Hôm nay ta cho ngươi lưu lại, không phải để ngươi hầu hạ ta gắp thức ăn.”
“Công chúa?” Oanh Nhi trong mắt hiện ra nghi hoặc, không để nàng hầu hạ vậy lưu lại nàng làm cái gì?
“Ngồi xuống.” Cảnh Lăng vỗ vỗ cái ghế bên cạnh nói, “Cùng Bổn công chúa dùng bữa a.”
“Công chúa, Oanh Nhi không dám!” Oanh Nhi kinh sợ mà quỳ xuống.
“Ngươi tại sao lại quỳ xuống.” Cảnh Lăng vuốt trán, bất đắc dĩ nhìn Oanh Nhi, “Ta không phải đã nói thời điểm không có người ngoài ngươi cũng đừng quỳ sao?”
“Nhưng… nhưng mà công chúa…” Oanh Nhi có chút do dự.
“Nhưng mà cái gì?”
“Công chúa lại để cho Oanh Nhi ngồi cùng bàn, Oanh Nhi thật sự không dám.” Oanh Nhi nói.
“Cùng Bổn công chúa ngồi cùng bàn ăn cơm, là làm khó dễ ngươi a?” Cảnh Lăng nhìn về phía Oanh Nhi, trong mắt bất giác hiện ra một tia ưu thương không nói nổi.
“Không, không phải như thế, công chúa, có thể…” Thứ khiến Oanh Nhi không chịu được nhất chính là phải nhìn trong mắt Cảnh Lăng lộ ra đau thương.
“Được rồi, ngươi cái gì đều không cần nói.” Oanh Nhi lời còn nói xong đã bị Cảnh Lăng đã cắt ngang, “Bổn công chúa là biết mình là người điêu ngoa tùy hứng, ai cũng không thích ta, ngươi không muốn cùng ta ngồi cùng bàn cũng là tất nhiên. Thật không nghĩ tới, ta đường đường là một công chúa, thậm chí ngay cả tìm người cùng ta ăn cơm, cũng tìm không được…”
Cảnh Lăng lời còn chưa nói hết, bên cạnh Oanh Nhi “Xoạt” một tiếng từ trên mặt đất đứng lên, đặt mông ngồi vào bên cạnh nàng, “Có thể cùng công chúa ngồi cùng bàn ăn cơm, là vinh hạnh lớn nhất của Oanh Nhi, Oanh Nhi cao hứng còn không kịp, làm sao không muốn.”
“Đừng an ủi ta.” Thế nhưng ưu thương trong mắt nàng vẫn không hề giảm, “Ta biết rõ, các ngươi trong nội tâm đều là nghĩ về ta như vậy.”
“Công chúa, Oanh Nhi thề, tâm Oanh Nhi đối với công chúa có Thiên Địa chứng giám.” Oanh Nhi trong mắt tràn đầy chăm chú, “Có thể cùng công chúa ngồi cùng bàn ăn cơm, là phúc phận tu mấy kiếp mới có được. Oanh Nhi vừa rồi không phải không nguyện ý, chẳng qua là thụ sủng nhược kinh (*).”
(*) Được sủng ái mà lo sợ
“Thật sự?” Trong mắt Cảnh Lăng đột nhiên dịu lại, giống như là một đứa bé bất chợt phát hiện thứ mình yêu thích.
“Tuyệt vô hư ngôn.” Oanh Nhi cam đoan nói. Nàng làm sao lại quên được công chúa chỉ là một hài tử chín tuổi, hiện tại đúng là thời điểm thập phần mẫn cảm, nếu nàng cự tuyệt như vậy rất dễ làm cho công chúa cảm giác mình bị người chán ghét. Nghĩ như vậy, Oanh Nhi hảo hảo mắng mình một chút.
“Vậy là tốt rồi.” Cảnh Lăng có chút nở nụ cười, chỉ chỉ thức ăn phong phú trên bàn, “Vậy cùng Bổn công chúa cùng một chỗ ăn đi.”
“Tuân mệnh, công chúa.” Oanh Nhi gật gật đầu, đem ánh mắt phóng tới thức ăn trên bàn.
Tại phương hướng Oanh Nhi không nhìn thấy, Cảnh Lăng có chút cong khóe miệng. Nàng tựa hồ đã tìm được cách để cho Oanh Nhi nghe lời nha. So với cứng nhắc yêu cầu Oanh Nhi, tại trước mặt Oanh Nhi giả bộ đáng thương càng thêm hữu hiệu. Nghĩ như vậy, Cảnh Lăng nhìn về phía Oanh Nhi ánh mắt càng thêm ôn nhu.
“Công chúa, làm sao vậy, tại sao lại nhìn Oanh Nhi như vậy?” Đợi đã lâu, đều không nhìn thấy Cảnh Lăng động đũa, Oanh Nhi hướng mắt nhìn Cảnh Lăng. Lại phát hiện Cảnh Lăng một tay nâng cằm lên chăm chú nhìn mình.
“Không có gì, chẳng qua là bỗng nhiên muốn như vậy nhìn ngươi mà thôi.” Cảnh Lăng khẽ cười nói.
“Công chúa, thức ăn trên bàn nếu kh ăn sẽ nguội mất.” Oanh Nhi chỉ chỉ đồ trên bàn.
“Ta còn không đói, ngươi ăn trước a.” Cảnh Lăng nói qua. Không biết như thế nào đấy, nàng hôm nay đột nhiên muốn nhìn bộ dạng Oanh Nhi lúc ăn cơm, nhất định ôn nhu lại mê người.
“Oanh Nhi cũng không đói.” Oanh Nhi hồi đáp, cũng không có động đũa trên bàn.
Chứng kiến Oanh Nhi trong mắt kiên định, Cảnh Lăng thở dài một tiếng, xem ra nàng hôm nay là bất đắc dĩ phải động đũa, nếu nàng không ăn Oanh Nhi cũng sẽ không ăn. Có chút đồ vật thâm căn cố đế đã cắm rễ tại trong nội tâm của Oanh Nhi, Oanh Nhi trong khoảng thời gian ngắn là không có cách nào phá vỡ. Xem ra, muốn cùng Oanh Nhi ở vị trí ngang hàng, còn cần thời gian rất lâu mới dạy được.
Cầm lấy đôi đũa trong tay, gắp một miếng thịt cá gần ngay trước mắt. Thịt cá không có mùi tanh, chậm rãi đưa vào miệng. Cảnh Lăng hé mắt: “Ăn ngon thật.”
“Ăn ngon là tốt rồi.” Nhìn thấy Cảnh Lăng tựa hồ rất ưa thích món ăn này, Oanh Nhi lập tức gắp một khối thịt cá bỏ vào trong chén Cảnh Lăng.
“Ta không phải đã nói hôm nay không cần ngươi gắp thức ăn sao?” Cảnh Lăng nhíu mày, để cho Oanh Nhi ngồi cùng bàn ăn cơm là nàng muốn kéo gần hơn khoảng cách a.
“Công chúa, Oanh Nhi không phải đang hầu hạ công chúa ăn cơm, Oanh Nhi chẳng qua là đem đồ ăn ngon muốn công chúa dùng thử mà thôi.” Oanh Nhi mỉm cười, ôn nhu giải thích. Nàng biết rõ thời điểm này nếu còn cung kính nói chuyện cùng công chúa, công chúa nhất định sẽ tức giận.
“Như vậy a.” Cảnh Lăng lộ ra một cái mỉm cười, thuận tay đem một miếng thịt vịt, một khối thịt ba chỉ, cũng không có thiếu thức ăn bỏ vào trong chén Oanh Nhi.
“Công… công chúa?”
“Trên bàn có nhiều đồ ăn như vậy, Bổn công chúa làm sao biết là đồ ăn ngon. Ngươi trước thay bổn công chúa ain thử một chút, ngươi cảm thấy ăn ngon, Bổn công chúa mới ăn.” Cảnh Lăng nói đạo lý rõ ràng.
“Công chúa, Oanh Nhi đã biết.” Oanh Nhi khóe miệng có chút cong lên, công chúa chính là đối xử tốt với nàng nhưng lại cố tình che giấu. Cầm lấy đũa, duy nhất một lần đem đồ ăn trong bán ăn sạch sẽ.
“Ai, ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn đấy.” Cảnh Lăng đưa tay, ngăn động tác ăn như hổ đói của Oanh Nhi, nhẹ nhàng chọc lấy hai má Oanh Nhi, “Ngươi xem ngươi này, ăn cái gì cũng nên nhai từ từ, nuốt xuống chút ít mới tốt.”
Oanh Nhi cười ngây ngô một chút, ngừng động tác trong tay, chăm chú đem đồ ăn trong miệng toàn bộ chậm rãi nhai nuốt. Nàng không phải không hiểu được việc nhai từ từ, chẳng qua là bởi vì là công chúa ban cho nàng thức ăn, liền không nhịn được muốn duy nhất một lần toàn bộ bỏ vào trong miệng.
Thật vất vả đem đồ ăn trong miệng toàn bộ đều nuốt xuống, Oanh Nhi lộ ra một nụ cười thỏa mãn: “Công chúa, ăn ngon, ăn thật ngon.”
“Bổn công chúa ăn thật ngon sao?” Cảnh Lăng khiêu mi nhìn về phía Oanh Nhi. Oanh Nhi giờ phút này bộ dạng thoạt nhìn ngây ngốc, Cảnh Lăng cũng nhịn không được nữa cùng Oanh Nhi trêu đùa một chút.
“Không không không, công chúa không thể ăn, là đồ ăn ăn ngon.” Oanh Nhi lập tức trả lời nói.
“Ngươi chưa từng ăn Bổn công chúa, làm sao biết Bổn công chúa không thể ăn!” Cảnh Lăng hai tay chống nạnh, đưa tay chọc chọc vào trán của Oanh Nhi, “Bổn công chúa tin tưởng, mình nhất định là thiên hạ đệ nhất vị, ngon nhất đấy.”
“Dạ dạ dạ, công chúa là hương vị ngon nhất thiên hạ.” Oanh Nhi phụ họa nói.
“Tốt.” Cảnh Lăng hiểu ý mỉm cười thật vui vẻ.
Oanh Nhi đôi má hơi ửng đỏ hồng, dáng dấp công chúa lúc tươi cười, thật đẹp mắt, đẹp đến không thể tin được.
“Súp rất nóng, giúp Bổn công chúa thổi một chút.” Cảnh Lăng đem trong tay một chén canh đưa tới trước mặt Oanh Nhi.
“Được, công chúa.” Oanh Nhi thuận theo mà nhận lấy chén canh, nghiêm túc thổi chi Cảnh Lăng.
“Công chúa, có thể uống rồi.” Cảm giác súp đã không còn quá nóng, Oanh Nhi đem chén canh đưa trả cho Cảnh Lăng.
“Ngươi nếm thử trước, xác định không quá nóng, rồi đưa cho Bổn công chúa.” Cảnh Lăng cũng không có đưa tay tiếp nhận.
“Vâng.” Oanh Nhi khóe mắt toát ra mỉm cười, ý tứ của công chúa nàng đã minh bạch, trong lòng khẽ ấm áp, cảm giác được người quan tâm thật sự rất tốt. Cầm cái thìa cái thìa bên cạnh, múc một muỗng súp, nếm một chút, hương vị thơm ngon tràn ngập khoang miệng.
“Công chúa, độ ấm vừa vặn, có thể uống.” Đem chén canh trả lại cho Cảnh Lăng, Oanh Nhi nói.
“Hương vị như thế nào?” Cảnh Lăng nhíu mày, nhìn về phía Oanh Nhi, “Dễ uống không?”
“Hết sức ngon.” Oanh Nhi thành thật trả lời.
“Như vậy a, bổn công chúa muốn hảo hảo nếm thử.” Kết quả Oanh Nhi đưa tới chén canh, Cảnh Lăng cầm lấy cái thìa múc một muỗng đưa vào trong miệng, lướt qua một chút liền đem toàn bộ chén canh đẩy ngược trở về trước mặt Oanh Nhi, “Bổn công chúa không thích, ngươi thay Bổn công chúa uống sạch nó.”
“Oanh Nhi tuân mệnh.” Khóe miệng khẽ cong, Oanh Nhi bưng lên chén canh trên bàn, một chút liền uống cạn.
Trên bàn cơm, Cảnh Lăng thỉnh thoảng dùng thử đồ ăn, không nói không rằng đem thức ăn đều gắp vào cái chén ở trước mặt Oanh Nhi, bắt buộc Oanh Nhi phải ăn hết.
Biết rõ chính là công chúa quan tâm mình, Oanh Nhi từng chút từng chút một tiếp nhận. Đây mới là lý do làm nàng thật thích công chúa, tuy rằng là người tùy hứng, nhưng mà bản tính cũng rất thiện lương.
Một bữa cơm trong lúc vô tình đã lặng yên kéo gần khoảng cách.