Chương 6: Cái trâm cài đầu
Một hồi gió mạnh nổi lên, vài sợi tóc vô tình bị thổi bay, Cảnh Lăng nhịn không được hắt hơi một cái.
Oanh Nhi tiến lên một bước, thay Cảnh Lăng chặn gió, “Công chúa, gió nổi lên rồi, đi về trước đi.”
Cảnh Lăng vuốt vuốt cái mũi, quan sát sắc trời, không sai biệt lắm cũng đã là nửa đêm. Vừa mới nếm qua một ít bánh ngọt, hiện tại nàng cũng không phải đói bụng, bất quá chỉ sợ là Oanh Nhi đã sớm đói rồi.
“Oanh Nhi, chúng ta trở về đi.” Cảnh Lăng mở miệng nói.
“Ân.” Oanh Nhi gật gật đầu.
“Oanh Nhi, ngươi…” Cảnh Lăng còn muốn nói điều gì, lại bị một thanh âm đột ngột cắt đứt.
“Tham kiến Trưởng công chúa.” Thanh âm của thái giám gian tế vang lên bên tai.
Cảnh Lăng nhíu mày, nhìn về phía tên thái giám đang quỳ bên cạnh mình. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, tâm nàng vốn đang yên tĩnh bỗng trở nên dậy sóng dữ dội. Hận ý dâng lên không thể nào che giấu. Người này, nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên! Nếu như không phải hắn, Oanh Nhi sẽ không chết thảm như vậy. Ngay lập tức khi nhìn thấy Lý công công, sát khí trên người Cảnh Lăng cho dù muốn đè nén cũng không được. Nàng thật muốn giết người trước mắt này.
Độ ấm bên người bỗng nhiên băng hàn xuống, Lý công công chỉ cảm thấy sởn hết cả gai ốc, ngữ khí mang theo cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm, “Công… công chúa?”
Giết hắn đi, liền xong hết mọi chuyện. Chỉ cần hắn chết, đại thù của Oanh Nhi liền báo được. Ý muốn này không ngừng gào thét trong nội tâm Cảnh Lăng, cừu hận như là dây leo bò đầy toàn thân.
Một đôi tay chợt nắm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng, cảm giác ấm áp đem Cảnh Lăng từ trong lạnh lẽo kéo ra ngoài. Quay đầu, nàng lại đối diện với một đôi mắt nhu tình như nước.
“Công chúa?” Oanh Nhi trong mắt không giấu được lo lắng, “Ngươi làm sao vậy sao? Hai tay lạnh buốt như vậy.”
“Ta…” Há miệng ra, Cảnh Lăng mới phát hiện, chính mình rõ ràng run rẩy lợi hại như vậy, lợi hại đến mức không thể giải thích được.
“Công chúa, không sao, không sao.” Oanh Nhi vỗ nhẹ tay Cảnh Lăng, nhẹ nhàng an ủi. Khi còn bé, thời điểm trong lòng nàng không ổn định, mẫu thân cũng là an ủi nàng như thế này, mỗi lần được mẫu thân nhẹ nhàng an ủi, nàng tự nhiên sẽ bình tĩnh trở lại. Hy vọng công chúa cũng sẽ sớm an ổn.
Rất kỳ quái, vốn là hận ý nhiều như vậy, chỉ cần Oanh Nhi an ủi, rõ ràng nàng cứ như vậy bình tĩnh trở lại. Oanh Nhi giống như là một ánh mặt trời, chiếu sáng trái tim bị cừu hận che lấp của chính mình, phủ xuống nội tâm một tầng ấm áp.
Cảm nhận được Cảnh Lăng dần dần bình tĩnh trở lại, Oanh Nhi chậm rãi rút tay về. Được nửa đường, lại có một lực đạo thật dứt khoát siết chặt lấy tay nàng.
Oanh Nhi kinh ngạc một chút, hướng ánh nhìn về phía Cảnh Lăng, lại phát hiện Cảnh Lăng sớm đã thôi không nhìn nàng, chẳng qua là tay nàng cầm thật chặt lại để cho Oanh Nhi cảm nhận được Cảnh Lăng đối với chính mình thật coi trọng.
Khóe miệng không tự chủ cong lên, công chúa thật sự không được tự nhiên.
“Ngươi tới làm cái gì?” Cảnh Lăng hít sâu một hơi, dùng ngữ khí đạm mạc hỏi.
“Ta phụng chỉ Hoàng hậu nương nương, mang đến một ít đồ dùng cho Trưởng công chúa.” Lý công công tính cả mấy cái thái giám bên người rồi trình lên thật nhiều khay đựng.
“Ta đã biết, các ngươi để lại liền có thể rời đi.” Cảnh Lăng phất phất tay, vội vàng đem đoàn người của Lý công công đuổi đi. Nàng sợ, Lý công công lưu lại càng lâu, những hận ý vừa bị áp chế kìa lại quay trở về. Như vậy cho dù là Oanh Nhi cũng không thể giúp nàng rồi.
“Ngươi đem những đồ vật này đều đặt trên bàn a.” Phân phó thái giám quản sự một chút, Cảnh Lăng mang theo Oanh Nhi đi về trong điện.
“Dạ, công chúa.”
Thái giám động tác rất nhanh, Đồ vật rất nhanh đã được chỉnh tề đặt trên bàn.
Cảnh Lăng nhìn lướt qua đồ vật Lý công công mang đến, cùng đồ vật kiếp trước mẫu hậu ban thưởng cho nàng giống y như đúc, trong đó còn có một cái trâm cài đầu nàng thích nhất. Cảnh Lăng cong lên khóe miệng, cầm lên cái trâm cài đầu. Cái trâm cài đầu này là đồ vật Tây Vực tiến cống, chạm trổ hết sức tinh tế, phía trên điêu khắc một đóa hoa lan sáng rực rỡ, khi ánh sáng chiếu xuống, sẽ phát ra màu ngọc lưu ly xanh biếc sáng rọi, hết sức xinh đẹp. Cái trâm cài đầu này cũng là đồ vật mẫu hậu yêu thích. Nàng lúc trước vừa liếc nhìn liền chọn trúng, cầu mẫu hậu thật nhiều lần, mẫu hậu đều không cho nàng. Lần này đem trâm cài đầu ban cho nàng, là vì làm cho nàng nhìn thấy cái trâm cài đầu này sẽ biết trên dưới, không nên tiếp tục quấy nháo nữa. Kiếp trước, thật sự là vì cái này cái trâm cài đầu này, nàng không có so đo việc mẫu hậu một mực ở bên cạnh Hoàng đệ. Cảnh Lăng nhìn vật trong tay, khóe miệng câu dẫn cong lên một nụ cười trào phúng, chỉ là trò hề lừa gạt tiểu hài tử mà thôi. Kỳ thật mẫu hậu không làm như vậy, nàng cũng sẽ không có ý kiến gì, dù sao cảm tình của nàng đối với mẫu hậu cũng đã sớm không còn gì rồi.
Cảnh Lăng đối với cái trâm cài đầu kia có bao nhiêu ưa thích, Oanh Nhi tự nhiên là rất rõ ràng, bây giờ nhìn đến Hoàng hậu rốt cuộc cũng đem ban cho Cảnh Lăng, trong nội tâm cũng vì Cảnh Lăng cao hứng.
“Công chúa, Hoàng hậu nương nương vẫn là đặt ngươi ở trong lòng.” Oanh Nhi khẽ cười nói, “Cái trâm cài đầu này, Hoàng hậu nương nương cuối cùng vẫn là cho ngươi nha.”
“A, là biểu diễn lừa gạt tiểu hài tử mà thôi.” Cảnh Lăng cầm lấy cái trâm cài đầu trong tay đi lòng vòng, thật sự là không nghĩ ra, đồ vật nông cạn như vậy, chính mình khi còn bé làm sao lại ưa thích đây?
Oanh Nhi che miệng cười cười, công chúa vốn chính là một tiểu hài tử. Cứ giả bộ giống như Thành đại nhân bày ra bộ dạng thành thục, thật sự không thích hợp với công chúa.
“Ngươi cười cái gì?” Mắt thấy được Oanh Nhi mỉm cười, Cảnh Lăng hỏi.
“A…” Oanh Nhi tại trong lòng nhanh chóng suy nghĩ một cái lấy cớ, “Cái kia, cái kia, Oanh Nhi chẳng qua là, chẳng qua là cảm thấy cái trâm cài đầu xinh đẹp! Đúng, bởi vì cái trâm cài đầu rất đẹp, cho nên Oanh Nhi kìm lòng không được liền bật cười.” Nói công chúa là tiểu hài tử gì gì đó, ngàn vạn không thể để cho công chúa biết! Bằng không thì công chúa nhất định sẽ tức giận!
“Rất đẹp?” Cảnh Lăng đem cái trâm cài đầu giơ lên trước mặt Oanh Nhi.
“Ân, rất đẹp.” Oanh Nhi chăm chú trả lời. Bỏ qua không nói đến cái cớ mà nàng vừa tìm ra, thì quả thật cái trâm cài đầu này là vô cùng xinh đẹp.
“Xinh đẹp a.” Cảnh Lăng mỉm cười nhìn về phía Oanh Nhi, đem cái trâm cài đầu đưa cho Oanh Nhi, “Vậy tặng cho ngươi.”
“Cái này, cái này…” Oanh Nhi sửng sốt một chút, không tự giác lui về sau một bước, “Công chúa, đây là thứ đồ vật ngươi thích nhất, Oanh Nhi không dám nhận.”
“Bổn công chúa đã sớm không thích đồ vật nông cạn này rồi.” Cảnh Lăng lắc lắc cái trâm cài đầu trong tay, “Vật này, ngoại trừ xinh đẹp, không có gì đặc biệt.”
“Quá quý trọng, Oanh Nhi thật sự không dám.” Oanh Nhi cự tuyệt nói. Chủ tử ban thưởng đồ vật ưa thích cho hạ nhân, chuyện này cũng thường xảy ra, nhưng mà bình thường đều là đồ vật chủ tử dùng chán rồi muốn vứt đi. Cái trâm cài đầu quý trọng như vậy, Oanh Nhi căn bản là không dám nhận.
“Ngươi không muốn?” Cảnh Lăng nhíu mày, nhìn về phía Oanh Nhi.
“Không phải không muốn, là không dám.” Oanh Nhi nói.
“Với ta mà nói, khác nhau không lớn.” Cảnh Lăng nhún vai, nhìn về phía cây trâm cài trong tay mình, “Cái trâm cài đầu này ta không thích, ngươi cũng không muốn, đã như vậy, cũng không cần phải lưu lại rồi.” Cảnh Lăng nói qua, liền đem cái trâm cài trong tay mình hướng phía cửa ra vào ném ra ngoài.
“Ai, công chúa, ngươi làm cái gì!” Mắt thấy Cảnh Lăng đem đồ vật quý trọng như vậy ném ra bên ngoài, Oanh Nhi thoáng một phát liền hoảng hồn, vươn tay muốn đem cái trâm cài đầu cướp lại. Đáng tiếc Cảnh Lăng động tác thật sự là quá là nhanh, Oanh Nhi thậm chí không biết cái trâm cài đầu bị ném đi nơi nào. Nhìn hai tay Cảnh Lăng trống trơn, Oanh Nhi trong lòng dâng lên rồi một cỗ mất mát. Công chúa đưa lễ vật cho nàng, cuối cùng lại trở thành như vậy, nếu sớm biết nàng đã nói nhận.
“Nếu là ta và ngươi đều không cần, vậy cũng chỉ có thể vứt bỏ.” Biểu lộ Cảnh Lăng thoạt nhìn rất vô vị.
“Ai nói Oanh Nhi không muốn.” Thanh âm Oanh Nhi rất nhỏ nói, “Chỉ cần là đồ vật công chúa ban thưởng, Oanh Nhi đều ưa thích.” Oanh Nhi trong lòng quyết định chủ ý, chút nữa nàng nhất định phải ở bên ngoài hảo hảo tìm một lần, cho dù là đã rớt bể, nàng cũng muốn cất giữ cho thật tốt.
Nhìn xem bộ dạng mất mát cùng hối hận của Oanh Nhi, Cảnh Lăng che miệng cười cười, như là ảo thuật, cái trâm cài đầu lại một lần nữa xuất hiện ở trong tay Cảnh Lăng. Cảnh Lăng đem cái trâm cài đầu đưa tới trước mặt Oanh Nhi, “Lúc này ngươi còn muốn cự tuyệt ta không?”
“Không, sẽ không.” Oanh Nhi lộ ra một cái mỉm cười, nhanh chóng cướp đi cái trâm cài đầu trong tay Cảnh Lăng. Như là trân bảo hiếm thấy, một mực ôm vào trong ngực.
“Sớm như vậy thì không tốt sao?” Cảnh Lăng cười nhìn xem động tác của Oanh Nhi.
“Công chúa, ngươi không phải đã đem cái trâm cài đầu vứt đi sao?” Cái trâm cài đầu đã nằm ở trong tay rồi, Oanh Nhi mới nhớ tới Cảnh Lăng vừa mới vứt đi món đồ này, nàng rõ ràng nhớ rõ công chúa hai tay đều là trống không, cái trâm cài đầu tại sao lại xuất hiện đây?
“Ha ha.” Cảnh Lăng cười cười, đùa giỡn nhìn về phía Oanh Nhi, “Muốn biết không?”
“Muốn.” Oanh Nhi gật gật đầu.
“Ta mới không nói cho ngươi.” Cảnh Lăng xoay người sang chỗ khác.
“Công chúa, ngươi sao có thể như vậy.” Nói như vậy, Oanh Nhi cũng cười. Công chúa trả lời hay không cũng không trọng yếu, nàng chẳng qua là cảm thấy thật hạnh phúc, hạnh phúc vì quá trình cùng công chúa đối thoại, nhìn thấy công chúa đối với chính mình chơi xấu, nhìn thấy công chúa thỉnh thoảng không được tự nhiên.
“Bổn công chúa từ trước đến nay đều là tùy tâm sở dục, muốn như thế nào liền như thế đó.” Cảnh Lăng duỗi ra ngón tay cuốn cuốn sợi tóc trên trán của chính mình, dáng vẻ tươi cười hết sức sáng sủa và rực rỡ.
“Dạ dạ dạ, công chúa nói làm việc gì, đều là phải làm việc đấy, ai cũng không thể chất vấn.” Oanh Nhi phụ họa một câu, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng cưng chiều.
Trên bàn còn dư lại những thứ đồ vật tuy rằng quý báu nhưng mà cũng không phải đồ vật quan trọng, Cảnh Lăng tùy ý nhìn lướt qua, phân phó Oanh Nhi nói, “Còn đồ vật dư lại đều sửa sang lại a.”
“Đúng, công chúa.” Oanh Nhi nói một tiếng, đem đồ vật trên bàn từng kiện từng kiện đặt lên trên kệ, thuận tay lấy trên kệ một quyển sách đưa cho Cảnh Lăng, “Từ đây đến bữa tối còn có chút thời gian, công chúa không ngại thì ngồi đọc một lát sách.”
“Ân.” Cảnh Lăng gật gật đầu, kết quả sách Oanh Nhi đưa tới lại là sách khi còn bé nàng từng đọc qua. Dùng tuổi thật của Cảnh Lăng mà nói thật là ấu trĩ, bất quá không biết có phải hay không là bởi vì là Oanh Nhi đưa cho, cho nên nàng vẫn như cũ có thể từ từ đọc qua. Thế nhưng ánh mắt cuối cùng lại bị thu hút về phía Oanh Nhi, phát hiện Oanh Nhi đang chuyên tâm điều chỉnh lại nét mặt, chậm rãi lướt qua chút thay đổi thật nhỏ. Cảm giác yên tĩnh mãn nguyện, giống như là một đôi vợ chồng ân ái…
Ý thức được tự mình vừa rồi nghĩ cái gì, Cảnh Lăng đột nhiên liền đỏ mặt, nàng như thế nào đã gần đây luôn nghĩ ngợi lung tung đây.
“Oanh Nhi.” Đột nhiên là nhớ ra cái gì đó, Cảnh Lăng kêu Oanh Nhi một tiếng.
“Làm sao vậy, công chúa?” Oanh Nhi quay đầu, hỏi một câu.
“Về sau ngươi thích đồ vật nào cứ trực tiếp nói với Bổn công chúa. Không cần lại vụng trộm che giấu, càng đừng đi nhặt những thứ không có ý nghĩa như vừa rồi.” Cảnh Lăng nói ra.
Biết rõ Trưởng công chúa nói chính là về đóa hoa lan mình vụng trộm giấu đi, Oanh Nhi hơi ửng đỏ đôi má. Nàng cho là mình làm vô cùng bí mật, nguyên lai công chúa đều nhìn ở trong mắt, cho nên mới phải đưa cho nàng cái trâm cài đầu kia sao?
“Đồ vật của công chúa, mỗi thứ đều có ý nghĩa.” Oanh Nhi trong mắt tràn đầy chăm chú.
Trong lúc vô tình lại một lần chạm vào đôi mắt tràn đầy nhu tình của Oanh Nhi, Cảnh Lăng tâm lại một lần rối loạn. Bối rối tránh đi: “Thuận theo ý ngươi vậy…”