[Bhtt] [Edit] Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng – Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn – Chương 9. Bình An vào lưới – bhtt.net

[Bhtt] [Edit] Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng – Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn - Chương 9. Bình An vào lưới

BẠN ĐANG ĐỌC

Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…

#bhtt

“A.”

Tiêu Trạc yêu kiều kêu lên một tiếng.

Hai người cùng hồi thần lại từ trong trạng thái bốn mắt giằng co, Tạ Chấp vội vàng đỡ Tiêu Trạc đến ngồi trên ghế đá.

“Sao vậy, tỷ tỷ?”

Tạ Chấp lo lắng nhìn Tiêu Trạc từ trên xuống dưới, muốn xem xem tỷ tỷ đau ở đâu, nhưng lại không dám đánh giá quá mức suồng sã, đành phải lên tiếng hỏi Tiêu Trạc.

Tiêu Trạc nhíu chặt ấn đường, trán lấm tấm mồ hôi: “Bình An, hình như chân tỷ tỷ trật rồi.”

Tạ Chấp vội vàng ngồi xổm xuống, vừa mới duỗi tay được một nửa lại chần chừ không dám đưa ra trước, mặc dù nàng và tỷ tỷ đều có tình ý với nhau, nhưng dù sao vẫn chưa nói ra, nếu như tỷ tỷ biết nàng là thân nữ nhân, liệu có thể chấp nhận nàng không, cho dù tỷ tỷ chấp nhận, nhưng tổ phụ bên kia phải thuyết phục thế nào, từ trước đến nay tổ phụ không muốn để bản thân và hoàng gia có nhiều vướng mắc, chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi Tạ Chấp đã có hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ, nàng chần chừ, không dám mạo phạm tỷ tỷ, dù sao bàn chân nữ nhân người ta quan trọng đến nhường nào, hiện giờ bề ngoài bản thân chính là thân nam nhi, sao có thể tùy tiện chạm vào.

“Xuỵt.”

Phía trên truyền đến tiếng hô đau nhẫn nhịn của Tiêu Trạc.

Chuyện ngày sau để ngày sau nói, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Tạ Chấp không chần chừ nữa, nàng nhẹ nhàng kéo chân bị thương của Tiêu Trạc đến, cởi giày vớ, đặt lên đầu gối mình cẩn thận xem xét.

Bàn chân Tiêu Trạc nhỏ nhắn, vừa nhìn đã biết sống an nhàn sung sướng, dưỡng đến trắng trẻo mềm mịn, nhưng nơi mắt cá chân lại sưng đỏ một mảng rất bắt mắt, Tạ Chấp không khỏi tự trách.

“Tỷ tỷ, mắt cá chân sưng rồi, đều do ta quá mức lỗ mãng, hại tỷ tỷ như thế.”

Tiêu Trạc từ khi hiểu chuyện, chân nàng ấy chưa từng bị người chạm vào, lúc này bị hai tay Tạ Chấp nắm lấy, ngón chân không khỏi cuộn lại, có phần mất tự nhiên khẽ run rẩy thân mình.

“Nơi này không có người ngoài, nếu Bình An tự trách thì cõng tỷ tỷ ra ngoài là được, chân của tỷ tỷ cũng không thể tự đi đường.”

Tiêu Trạc nói xong, nhẹ nhàng động đậy bàn chân được Tạ Chấp cầm trong tay, lại đau khẽ xuýt xoa một tiếng.

Tạ Chấp sốt ruột thương thế của Tiêu Trạc, nghe vậy vội vàng mang giày vớ cho Tiêu Trạc, xoay người ngồi xổm xuống: “Tỷ tỷ lên đi, Bình An đưa tỷ đi xem đại phu.”

Tiêu Trạc thuận thế nằm sấp trên người Tạ Chấp, nhẹ nhàng dịu dàng nói bên tai Tạ Chấp: “Cõng tỷ tỷ đến xe ngựa phía sau Bình Khang Phường đi, đưa tỷ tỷ hồi cung.”

Một làn gió nhẹ mang theo hương hoa sen phả tới bên tai Tạ Chấp, tâm thần lay động, tai nàng không khỏi run rẩy, Tiêu Trạc cảm thấy rất đáng yêu, lại nghĩ việc đã đến nước này, chi bằng cứ thêm lửa, vì thế mượn việc nói chuyện, đôi môi như có như không nhẹ nhàng lướt qua vành tai Tạ Chấp, tức thì Tạ Chấp cứng đờ toàn thân, đứng ngay tại chỗ.