BẠN ĐANG ĐỌC
Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…
“Thế tử, thế tử!!!”
Mấy ngày nay từ sau khi Tạ Chấp vào cung về luôn thường ngẩn người, khi luyện công ngẩn người, khi luyện chữ ngẩn người, dáng vẻ như đi vào cõi thần tiên xa xôi, Nguyên Bảo không thể không hô lên lần nữa để gọi thế tử gia như đi vào cõi thần tiên quay về nhân gian.
“Ừ.”
Tạ Chấp thoát ra khỏi suy nghĩ, quay sang nhìn Nguyên Bảo nói: “Lại gọi cái quỷ gì đấy?” .
Nguyên Bảo rất tủi thân, Nguyên Bảo muốn nói:
“Thế tử gia người lại nghĩ gì vậy, Nguyên Bảo gọi người nửa ngày rồi!”
“Không có gì.”
Tạ Chấp thu giấy Tuyên Thành đã nhuộm rất nhiều giọt mực lại, trang giấy đã hoàn toàn bỏ đi không thể dùng được, nàng lại trải một trang giấy Tuyên Thành sạch sẽ ra rồi mới ngẩng đầu nhìn Nguyên Bảo lần nữa.
“Chuyện gì?”
“A! là Vân Thăng công chúa gửi thiếp mời cho người, mời người đi Thưởng Hoa Yến ngày mai!”
Nguyên Bảo nói xong lại lấy thiếp mời từ trong ngực ra, dâng bằng hai tay cho Tạ Chấp.
Tạ Chấp cầm lấy, mở ra nhìn xem.
Nguyên Bảo ở bên cạnh cẩn thận nhìn trộm, thấy ánh mắt Tạ Chấp chú ý tới cậu ta thì vội vàng đến gần, không chút tự giác nhìn trộm bị bắt gặp, cậu ta tò mò hỏi.
“Gia, Vân Thăng công chúa này không phải chính là tỷ tỷ mà người nhắc tới kia chứ.”
Tạ Chấp xếp thiếp mời lại đặt lên bàn: “Không phải.”
“Vậy chúng ta đi không?”
“Đi!”
Tạ Chấp khẽ hất đầu với Nguyên Bảo: “Nhớ mang chiếc rương sắt theo.”
“Gia! Không phải người nói không phải sao!”
Nguyên Bảo rất ấm ức, bị thế tử gia lừa rồi.
“Thu biểu cảm kia lại đi, nàng ta không phải.”
Tạ Chấp chợt bật cười không kìm được, độ cong khóe môi càng lúc càng lớn, ý cười vui vẻ, ánh mắt chứa đựng dịu dàng: “Nhưng tỷ tỷ sẽ ở bữa tiệc đó.”
Ngày ấy nàng đã hẹn với tỷ tỷ mấy ngày nữa sẽ gặp lại ở Thưởng Hoa Yến.
Nguyên Bảo đã hiểu, Nguyên Bảo thừa thãi rồi.
“Thế tử gia, vậy mấy ngày nay người ngẩn người là vì nàng ấy sao?”
Tạ Chấp không trả lời, nàng cúi đầu tiếp tục viết bài tập tổ phụ cho nàng.
Nguyên Bảo tự tìm mất mặt, không nói lời nào, cậu ta dịch bước đến bên phải trác án, xắn tay áo chậm rãi mài lên nghiên mực.
Thế nhưng sau khi Tạ Chấp viết vài nét bút, không biết lại nghĩ đến điều gì, chợt bực bội ném bút, có thể bút mới vừa dính mực nước, chưa viết mấy nét đã bị vứt đi, thật sự không cam lòng, mực nước tức giận vẩy ra ngoài, được lắm, Nguyên Bảo vừa mới bước tới trác án thì khuôn mặt đã trở thành khu vực thiên tai.