BẠN ĐANG ĐỌC
Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…
“Khánh công công.”
Toàn bộ tâm thần Lý Khánh đều ở trên người hai người ngồi trong tiểu đình thủy tạ, đang hết sức chuyên chú vò đầu bứt tai tính toán làm sao để nghe trộm, bỗng bên cạnh xuất hiện một tiểu thái giám lên tiếng gọi hắn, Lý Khánh hoảng sợ.
“Suỵt suỵt suỵt, gọi cái quỷ gì!”
Lý Khánh vừa đặt ngón tay lên môi vừa quay người lại, đưa mắt nhìn lướt vào trong đình, thấy hai người chưa chú ý tới lão bên này thì mới nhướng mắt nhìn về người lên tiếng, lại là Tiểu Cáp Tử bên cạnh quý phi: “Tiểu tử ngươi không hầu hạ trước mặt quý phi, đến ngự hoa viên làm gì?”
Tiểu Cáp Tử nhanh chóng cẩn thận đến gần: “Hôm nay nhị điện hạ ầm ĩ muốn ăn canh ngân nhĩ hạt sen, quý phi đây không phải bảo tiểu nhân đến ngự hoa viên hái chút hạt sen tươi sao.”
“Quý phi bảo ngươi tới?”
Lý Khánh nói tới đây thì híp mắt nhìn Tiểu Cáp Tử: “Hôm qua bệ hạ nghỉ ở chỗ quý phi, không nói với quý phi hôm nay ngự hoa viên không cho người đi vào sao?”
Trái tim Tiểu Cáp Tử lạc nhịp: “Khánh công công, nô tỳ cũng không biết gì cả, nô tỳ chỉ nghe lệnh làm việc thôi.”
“Chậc, bây giờ đã biết rồi, còn không đi?”
Lý Khánh mất kiên nhẫn nhìn sang.
“Nhưng mà…”, Tiểu Cáp Tử ấp a ấp úng: “Nhưng mà quý phi bảo nô tỳ hái hạt sen…”
Lý Khánh lại híp mắt lần nữa.
Tiểu Cáp Tử sợ đến mức than khóc: “Hạt sen còn chưa hái, nô tỳ không có cách nào báo cáo với quý phi!”
Lý Khánh huơ huơ tay, tay áo rung rung: “Đừng tưởng ta không biết rốt cuộc quý phi bảo ngươi đến làm gì, nhanh đi đi.”
Nói xong tay phải nắm lấy cổ áo Tiểu Cáp Tử một phen: “Nếu không, ta khiến ngươi không ra khỏi ngự hoa viên này được nữa.”
Tiểu Cáp Tử sợ tới mức liên tục cầu xin tha thứ, Lý Khánh ném hắn ra: “Đi tìm vài người bảo vệ tốt mấy lối vào ngự hoa viên cho ta, nếu lại có người đi loạn vào, ta sẽ chôn hắn!”
Tiểu Cáp Tử lộn nhào chạy mất.
Tuy hành động của Lý Khánh và Tiểu Cáp Tử giấu ở phía sau cây cột rất kín đáo, nhưng Tạ Chấp tập võ từ nhỏ, đương nhiên nhĩ lực tốt hơn so với người thường, nàng mang máng nghe thấy “Bảo vệ lối vào, đi loạn vào” linh tinh gì đó.
Tạ Chấp liên tưởng đến hiện giờ ngự hoa viên chỉ có hai người nàng và tỷ tỷ, thái giám bên cạnh hoàng đế cho người bảo vệ lối vào, chẳng lẽ là sợ người khác quấy rầy nàng và tỷ tỷ sao, nhưng nàng và tỷ tỷ chẳng qua là tình cờ gặp được, trò chuyện về tình bạn khi còn bé mà thôi, cũng không phải hẹn hò, cũng không có chỗ nào không thể để người khác thấy mà, vậy tại sao phải bảo vệ lối vào ngự hoa viên, sợ người đi loạn vào chứ. Tạ Chấp thấp thoáng nghĩ đến một số thứ, còn chưa kịp bắt lấy suy nghĩ kia thì tiếng nói thanh lãnh của Tiêu Trạc đã cất lên.
“Sao lại ngẩn người rồi.”
Tiêu Trạc thấy ánh mắt Tạ Chấp bắt đầu ngẩn ngơ bèn lên tiếng hỏi: “Sao hôm nay gặp ta đệ vẫn ngây ngây ngốc ngốc thế, là vì sau khi lớn lên ta quá xấu xí? Không khiến đệ vui vẻ như khi còn bé, nên đệ không thể không thất thần tránh nhìn ta sao?”