[Bhtt] [Edit] Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng – Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn – Chương 36. Đảo hư vô* của nàng – bhtt.net

[Bhtt] [Edit] Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng – Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn - Chương 36. Đảo hư vô* của nàng

BẠN ĐANG ĐỌC

Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…

#bhtt

*Neverland là vùng đất thần thoại trong câu chuyện về cậu bé biết bay Peter Pan của nhà văn J.M Barrie. Nơi đây, thời gian như ngừng trôi, níu giữ tuổi thơ vĩnh cửu cho những ai lạc bước đến.

Tạ Chấp cứ thế ghé vào giường ôm chặt lấy Tiêu trạc, nói là ôm còn có phần hoa mỹ, cứ như giam cầm Tiêu Trạc hơn.

Toàn thân Tiêu Trạc không có sức, nào có sức lực chống cự, bị Tạ Chấp giam vào trong ngực, sắp hít thở không thông, nàng ấy khó chịu hừ một tiếng.

Tạ Chấp bỗng hoàn hồn, thoáng thả lỏng tay, xuống khỏi người Tiêu Trạc, nằm nghiêng bên cạnh Tiêu Trạc, nhìn chăm chú vào gáy Tiêu Trạc, nhẹ nhàng vỗ lên mái tóc đen của Tiêu Trạc.

Nàng thở một hơi thật dài, sau đó lại như thì thầm cúi đầu triền miên: “Ta cũng không biết nên thế nào mới phải.”

Nàng đã mê man rồi, suốt cả quãng đường đều được đẩy đi, cái chết của tổ phụ và sự phản bội của Tiêu Trạc đã khiến nàng trưởng thành trong một sớm một chiều, hiện giờ thù lớn đã báo, nàng lại không có lấy một tia khuây khỏa, có chăng chỉ là trống rỗng vô cùng vô tận cùng cô độc không biết xuất hiện từ nơi nào.

Nàng chỉ có thể nắm chặt lấy người trước mắt này, ra sức hấp thu độ ấm trên người nàng ấy, mới có thể cảm giác bản thân vẫn còn sống, chứ không phải tồn tại như một thi thể.

Trong điện nhất thời trở nên yên tĩnh, cho dù Tiêu Trạc ở ngay trước mắt nhưng cảm giác cô độc này lại bắt đầu trào dâng mãnh liệt trong yên tĩnh.

Muốn nói gì đó, nhưng giữa các nàng còn có thể nói gì đây?

Tạ Chấp mím môi, không lưu loát cất lời: “Tiêu Trạc, mộ phần tổ tiên Tạ gia…”

Tiếng nói khàn khàn lấp kín cổ họng, không phát ra được âm thanh.

Nàng không khỏi tạm dừng một chút, làm dịu cơn ngứa ngáy trong họng: “Tổ phụ… mộ phần của tổ phụ, thi thể nam kia.”

Là ông ấy phải không?

Tạ Chấp vẫn chưa hỏi xong, Tiêu Trạc đã biết nàng muốn nói gì tiếp theo.

“Phải.”

Một chữ ngắn gọn.

Sau khi muội rơi xuống vực, ta lấy thân phận cháu dâu tự mình khâm liệm hạ táng lão tướng quân, không ngờ rằng sau khi quay về Trường An, phụ hoàng đã được thỏa lòng mong ước lại làm ra hành động quật xác như vậy.

Tiêu Trạc biết rõ hoàng thất vô tình thế nào với Tạ gia, cũng biết rõ năm đó Tạ Chấp đau đớn khó chịu ra sao.

Nhưng biết không có nghĩa là hiểu, biết không có nghĩa có thể đồng cảm với tất cả.

Chứng kiến một Đại Lương mưa thuận gió hòa, đầu tiên là bị giành lấy Nam Cảnh, trong triều náo động một phen, trong cung lại máu chảy thành sông, bị hủy căn cơ, cho tới hiện tại vẫn rối loạn cương thường, xáo trộn huyết mạch Tiêu thị, quần thần lại như mù mắt, vẫn đang cúi đầu ngu dại.

Tiêu Trạc không giống với những cô gái bình thường, từ nhỏ nàng ấy đã nhận được dạy dỗ của hoàng gia, trong lòng còn có tư tưởng yêu dân trời sinh.