[Bhtt] [Edit] Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng – Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn – Chương 35. Bắt đầu cáo biệt – bhtt.net

[Bhtt] [Edit] Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng – Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn - Chương 35. Bắt đầu cáo biệt

BẠN ĐANG ĐỌC

Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…

#bhtt

Phiền não của tam công chúa đã lướt qua chỉ trong một chớp mắt.

Nhưng bắt đầu từ ngày đó, cuối cùng người vẫn luôn nhìn chằm chằm sa trướng đã bắt đầu trở nên sống động, như đã có ý nghĩ muốn sống.

Nhất cử nhất động đều như sinh trưởng nơi đầu quả tim tam công chúa, khiến nàng ta không tự chủ mà trầm mê.

Khuôn mặt không còn vẻ trầm lặng trở nên có sức sống, sau khi có thể xuống đất, vừa đi bộ vài bước đã đỏ ửng, thở hổn hển.

Tiếng nói nhẹ nhàng dễ chịu tựa như chim hoàng oanh đang ca hát.

Nàng ta không muốn dùng nàng làm lợi thế, nàng ta muốn giấu nàng trong đại doanh thảo nguyên cả đời.

Hôm đó mưa rơi, tam công chúa đang cầm trà sữa ấm áp, hỏi dò: “Cố tỷ tỷ, tỷ ở lại đây đi.”

Ánh mắt Cố Phục Qua tăm tối nhìn thảo nguyên xanh ngát xa xa, mưa to như trút, màu xanh ngát được tẩy rửa càng thêm xanh ngát, có phần khiến người vui vẻ thoải mái.

Nàng nhấp một ngụm trà sữa, phảng phất như đang thì thầm: “Cố gia tuyệt đối không có người thông đồng với địch phản quốc.”

Tam công chúa nghe thấy, nhưng nàng ta không nghe ra sự trì trệ và đau lòng trong giọng nói.

Một lòng nhiệt huyết cho rằng có thể thay đổi tất cả, thay đổi mọi người, sau này nàng ta đã đợi được Cố Phục Qua ở lại, đợi được nàng chủ động hiến kế, đợi được nàng trợ giúp thảo nguyên giành Nam Cảnh, nàng ta cho rằng Cố Phục Qua đã bị nàng ta thay đổi, nhưng không ngờ rằng khi bản thân và ca ca chán chường quay về thảo nguyên cũng đã đợi được nàng.

Tam công chúa trước đây phiền não vì bản thân luôn vui vẻ, bởi vì vẫn luôn vui vẻ nên không lấy được cái tên Trung Nguyên vui vẻ như vậy.

Nàng ta nhẹ nhàng cất tiếng, kìm giọng nghẹn ngào: “Cố tỷ tỷ, bây giờ ta không vui vẻ nữa rồi.”

Lòng nhiệt huyết không quay đầu của nàng ta cực kỳ giống Tạ Chấp năm đó, chẳng qua năm đó sau khi Tạ Chấp được hôn trong tiết hoa đăng đã nói:

“Tỷ tỷ, bây giờ ta rất vui vẻ.”

Xưa kia vui vẻ bao nhiêu, giờ đây lại có bấy nhiêu không vui, nhìn tam công chúa trước mắt, Tạ Chấp có phần hận bản thân, hận bản thân đã biến thành loại người như Tiêu Trạc từ bao giờ.

Để đạt được mục đích, nàng đã lừa gạt tình cảm chân thành của một cô gái.

Tạ Chấp mím đôi môi mỏng, người ta nói môi mỏng đều vô tình, mà lòng đầy chân tình của nàng đã để lại trong quá khứ, giờ phút này chỉ có chân tình nàng lừa được đang đứng đây.

Lúc này nàng mới xem như thật sự vô tình, yết hầu nàng động đậy, phát tiếng nói từ cổ họng, gượng gạo, lại xen vào đó chút dịu dàng, nghe qua có vẻ bất thường.

“Cô còn muốn ta đặt tên cho cô không, là dạng có thể vui vẻ lần nữa.”

“Xin lỗi.”

Nàng không thẹn với thảo nguyên, đã đoạt rất nhiều thứ cho thảo nguyên, không thẹn với Hồ Diệp, đã đòi lấy rất nhiều lợi ích cho Hồ Diệp, rõ ràng những thứ ấy rất đủ để người thảo nguyên an ổn cuộc sống thật lâu.