BẠN ĐANG ĐỌC
Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…
Bên ngoài đã đánh canh năm từ sớm, bầu trời dần hiện ra ánh sáng.
Chẳng hiểu tại sao, thật sự là chẳng hiểu tại sao, chẳng hiểu tại sao nàng lại suy sụp bật khóc trước mặt Tiêu Trạc, chẳng hiểu tại sao nàng lại đáp lại phép khích tướng của nàng ấy, lăn lộn cùng nàng ấy.
Nhưng chút chẳng hiểu tại sao này lại đều có dấu vết để lần theo.
Những dấu vết này khiến Tạ Chấp nghiến răng nghiến lợi nhưng không làm sao được, rời đi, rời xa nàng ấy, sự xuất hiện của Tiêu Trạc chỉ là một ngã rẽ đi lầm, rời khỏi là tốt rồi.
Tạ Chấp vuốt ve những vết sẹo này, không biết suy nghĩ điều gì, nhưng chỉ trong giây lát đã thu tay về, trả lại dáng vẻ Tiêu Trạc về như trước lúc hôn mê, sau đó lặng lẽ đứng dậy xuống giường.
Trong viện Hạnh Nhi đang bưng chậu đồng đi về phía phòng của Cố Phục Qua, trong chậu nóng hôi hổi, hơi nước bốc lên làm mờ tầm mắt phía trước.
Nàng ta đưa mắt trông thấy Cố Phục Qua đi ra từ phòng Tiêu Trạc, có phần giật mình, cho rằng nhìn lầm bèn vội dịch chậu sang bên cạnh rồi nhìn chằm chằm, thật đúng là công tử.
“Công tử…”
“Suỵt.”
Cố Phục Qua vội ngăn lại trước khi Hạnh Nhi lên tiếng.
Hạnh Nhi đi theo Cố Phục Qua về phòng.
Công tử đến nơi của nữ chủ nhân từ bao giờ? Không phải hôm qua nàng vừa trở về đã về phòng rồi sao?
Hạnh Nhi đi theo vào phòng, đặt chậu đồng lên giá, hầu Cố Phục Qua rửa mặt sau đó đưa mắt nhìn lướt xung quanh.
Ồ, chăn bông dày tối qua đưa tới cho công tử vẫn còn ở ngoài bình phong.
Xưa nay khi Cố Phục Qua ngủ trong phòng đều không cho phép đầy tớ tự ý đi vào, nếu gặp phải tình huống đặc biệt gì, hạ nhân được Cố Phục Qua cho phép sẽ đưa đồ vào phía trong phòng, nếu không được cho phép sẽ nói một tiếng, đặt đồ ở bên ngoài sau đó lui xuống.
Vậy nên đêm qua Hạnh Nhi vội tới thêm bếp lò và chăn bông cho Cố Phục Qua nhưng chưa từng phát hiện Cố Phục Qua vốn không ở trong phòng.
Cố Phục Qua rửa mặt xong, không có chút ý định giải đáp thắc mắc cho Hạnh Nhi: “Trông coi nữ nhân kia, thời gian này ta sẽ không trở lại, chớ để nàng ta liên hệ với bên ngoài.”
Hạnh Nhi vội xưng vâng.
Cố Phục Qua quay người lập tức ra ngoài.
Tới cửa viện, nàng căn dặn Ngân Đĩnh: “Trông chừng cửa viện, bất cứ kẻ nào cũng không thể vào ra.”
Ngân Đĩnh có phần chần chờ, ấp a ấp úng: “Vậy tam công chúa đến đây thì phải làm sao ạ, nô tài ngăn không được.”
Cố Phục Qua cong khóe môi: “Tam công chúa sẽ không tới đây.”
Nam Cảnh đã sắp không còn người thảo nguyên rồi.
Ngân Đĩnh vội khom người: “Vâng.”
Chỉ trong giây lát, ngoài cửa viện đã có một lớp người hầu bao vây.
Cố Phục Qua lại để lại ám vệ trông coi, hiện giờ ngay cả một con ruồi cũng không ra vào được tiểu viện.