BẠN ĐANG ĐỌC
Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…
“Tuyết rơi rồi.”
Trong viện truyền đến tiếng kinh hô.
Một cánh cửa, chủ động ngăn cách hai thế giới.
Người trong cửa trở về khi còn bé, người ngoài cửa trải qua hiện tại.
Ai có thể đắm chìm mãi trong quá khứ? Cuối cùng vẫn phải trở lại con đường đã đi được một nửa, cắn răng tiếp tục bước về phía trước, dù cho con đường này nhất định không có một bóng người, cô đơn do dự.
Giọng nói ngoài cửa rốt cuộc đã kéo Tạ Chấp từ thời thơ ấu trở về địa ngục phải có sau khi trưởng thành, chưa trưởng thành cũng không sao, con người ta sẽ luôn đột ngột bị ném vào địa ngục, sau đó thân ở địa ngục sẽ tự nhiên trưởng thành trong chớp mắt, khác nhau chẳng qua là địa ngục của người khác là tầng một, mà địa ngục của Tạ Chấp là tầng mười tám mà thôi.
Lại có quan hệ gì đâu?
Giống như con thú non bị thương đến tột cùng, đau đến không đủ sức nức nở cuối cùng lại im bặt.
Tạ Chấp cọ mặt trước ngực Tiêu Trạc, lau sạch toàn bộ nước mắt yếu ớt không nên có, sau đó không chút lưu luyến rời khỏi cái ôm tràn ngập dịu dàng kia.
Xưa nay tuyết ở Nam Cảnh thích nổi lên cùng gió, ngươi truy ta đuổi, làm không biết mệt.
Vài cơn gió lạnh xuyên qua khe cửa tiến vào.
Gió rất lạnh, xen lẫn cái lạnh của tuyết.
Cơ thể Tạ Chấp bất giác run rẩy, lại thoải mái thở dài một tiếng trong lòng.
Rét lạnh này mới là thứ nàng nên có, mới là sự tồn tại nên vây quanh tồn tại của nàng, từ hai năm trước rõ ràng loại dịu dàng này đã bị người trước mắt lấy đi từ chiếc giường ấm áp trong lòng Tạ Chấp, rồi lại mang phơi ngoài hoang dã.
Tạ Chấp bỗng cảm thấy cực kỳ vô nghĩa.
Việc mộ phần có phải nàng ấy làm hay không thì thế nào? Có thể thay đổi được gì đâu?
Nàng cười giễu một tiếng.
Rốt cuộc nàng đang ảo tưởng điều gì trên đường đi tới nơi này?
Chẳng lẽ là do nàng ấy làm thì có thể quay lại với nàng được sao?
Không khỏi quá buồn cười.
Chuyện năm đó ván sớm đã đóng thuyền.
Con đường của bản thân cũng đã sớm trù tính, báo thù, tự vận, xuống hoàng tuyền, chuộc tội.
Nàng nhếch môi cười khổ, cũng không biết tổ phụ có còn ở cầu Nại Hà chờ đứa cháu chẳng ra gì này đến chuộc tội không, hay đã sớm đầu thai rồi, ngay cả cơ hội chuộc tội nàng cũng không có.
Nhưng ấy vậy mà bản thân còn nhàn rỗi ở đây ảo tưởng việc vô dụng, ấy vậy mà còn mong muốn tìm kiếm ấm áp lần nữa, thật là buồn cười.
Tạ Thấp quay người, đẩy cửa muốn ra ngoài.
Bị Tiêu Trạc ôm lấy cổ từ phía sau.
“Bình An, bất luận hoàng tuyền bao sâu, địa ngục bao tầng, muội dẫn ta theo đi.”
Tiếng cầu xin có phần gấp gáp.