[Bhtt] [Edit] Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng – Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn – Chương 3. Chuyện cũ ấu thơ – bhtt.net

[Bhtt] [Edit] Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng – Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn - Chương 3. Chuyện cũ ấu thơ

BẠN ĐANG ĐỌC

Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…

#bhtt

“Thanh Nhi, trà tràn rồi.”

Hoàng hậu nhìn sang Tiêu Trạc: “Hôm nay con có vẻ không yên lòng.”

Tiêu Trạc khẽ gật đầu với hoàng hậu tỏ vẻ tạ lỗi, sau đó đưa tay gọi tỳ nữ, sai họ thu dọn đống hỗn độn trên bàn, còn mình thì dùng chiếc khăn trắng lau sạch tay, rồi sau đó đưa mắt nhìn hoàng hậu lần nữa.

Gương mặt trong trẻo lạnh lùng không nhìn ra được biểu cảm gì, trên người mặc váy lưu sa sợi mảnh màu xanh lơ, trên váy gồm tầng tầng lớp lớp nếp sóng uốn lượn, khẽ chuyển động trông giống như ánh trăng đổ xuống, cực kỳ đẹp, hơn nữa chất liệu vải không giống với vải bông, rất nhẹ nhàng thoải mái, ngày hè mặc rất dễ chịu, hằng năm chỉ có thể tiến cống mười xấp, hoàng đế cưng chiều nàng ấy, mùa hè hằng năm đều sai Thượng Y Cục dùng vải này làm ra vài bộ xiêm y cho nàng ấy.

Tiêu Trạc vô ý thất thần trước mặt mẫu hậu, thế nhưng nhớ tới lời nói hôm qua phụ hoàng nói với mình thì tâm tư đã trở nên rối bời.

Hôm qua hoàng đế triệu An Bình, tán gẫu vài câu việc gia đình rồi mới bắt đầu đi vào chủ đề chính.

“An Bình, trong những người con của trẫm, chỉ có con là tri kỷ nhất, trẫm cũng cưng chiều con nhất, nhưng hiện tại triều đình bất ổn, mặc dù chư hầu đã quy phục, nhưng nguyên nhân chính vì như thế khiến cho Trấn Nam Vương một nhà độc đại, anh em đồng tông đồng mạch một khi tay cầm binh quyền còn tạo phản, huống chi là người khác họ.”

Tiêu Trạc nhanh chóng đứng dậy vái lạy: “Phụ hoàng đang độ tuổi xuân, vạn tuế vạn vạn tuế, chớ nói như vậy.”

Tiêu Đình không quá để ý phất tay: “Người dù sao vẫn sẽ chết, cho dù trẫm là hoàng đế cũng không thể có ngoại lệ, chỉ là trẫm không muốn sau khi mất đi, giang sơn Tiêu Lương đổi họ, trẫm xuống dưới, sợ rằng không có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông Tiêu gia.”

“Sao phụ hoàng lại nói vậy, “Phổ thiên chi hạ mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân mạc phi vương thần*”, Tạ gia đương nhiên phải trung với người, trung với Đại Lương, nào dám tạo phản.”

*Khắp thiên hạ đâu chẳng là đất vua, người sống trên đất ấy ai chẳng là thần dân của vua.

Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại W.a.t.t.p.ad..com

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng nàng ấy cũng đã bắt đầu suy xét lời nói của Tiêu Đình.

Tiêu Trạc thông tuệ từ nhỏ, người ngoài nói gì, là xuất phát từ tâm tư gì, động cơ lại là gì, nàng ấy đều có thể đoán được đại khái, nàng ấy biết hoàng đế nói với nàng ấy những điều này không chỉ là vì Trạm Nhi, mà chủ yếu vẫn là để bản thân có thể tọa ổn giang sơn, dù sao hoàng đế năm nay mới ba mươi lăm, còn có thể sống rất lâu, Trạm Nhi với nàng ấy chẳng qua là chiêu bài tình cảm, khiến nàng ấy bận tâm huyết mạch ruột thịt của bản thân, lót đường cho chuyện sắp nói tiếp theo, nhưng dù sao hoàng đế cũng đã nuông chiều nàng ấy yêu thương nàng ấy nhiều năm như vậy, trong lòng Tiêu Trạc cũng để tâm đến tình cảm cha con, chỉ có thể cúi đầu nghe lời nói tiếp theo của hoàng đế, bất luận lời sau này có hoang đường thế nào, nàng ấy đều phải tiếp tục nghe, thậm chí còn phải phối hợp với hoàng đế.