BẠN ĐANG ĐỌC
Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…
Sau khi Truy Phong đi rồi, Cố Phục Qua lại ngồi ở thư phòng rất lâu.
Niềm nghi hoặc đối với phần mộ tổ tiên Tạ gia trước đây lại dâng lên trong lòng trong buổi tế bái hôm nay, lúc trước không ai chứng thực, nhưng hôm nay người đã ở ngay trong viện của nàng.
Nàng muốn hỏi, rất muốn hỏi có phải mộ phần tổ tiên Tạ gia do ngươi tu sửa hay không, nàng lại càng muốn hỏi, xác nam kia rốt cuộc có phải tổ phụ hay không.
Nhưng nàng lại không dám hỏi, hỏi rồi có thể thế nào, nếu là nàng ấy làm thì sao, nàng phải mang thái độ gì đối xử với nàng ấy, nàng ấy làm việc này xuất phát từ áy náy nên mới tu sửa phần mộ tổ tiên Tạ gia, hay xuất phát từ mục đích gì, nàng bị lừa đến sợ rồi, hiện tại kế hoạch đã bố trí tương đối, nàng sợ lại giẫm lên vết xe đổ, nàng không muốn cho Tiêu Trạc cơ hội nhiễu loạn tâm thần lần nữa.
Đêm trừ tịch hôm ấy, sự phóng túng Tiêu Trạc đã khiến nàng hối hận đến hôm nay.
Thời gian Cố Phục Qua ngồi ở thư phòng rối rắm rất lâu, cuối cùng ý muốn chứng thực thân phận thật của xác nam chiếm ưu thế, nàng vẫn quyết định đến hỏi.
Đã quyết định sẽ không chần chừ, Cố Phục Qua cất bước dài đi về phía phòng ngủ của Tiêu Trạc.
Bên trong thấp thoáng truyền đến tiếng nước, trong lòng Cố Phục Qua có tâm sự nên cũng không để ý, nàng đưa tay đẩy cửa.
Nàng vừa đẩy, bên trong đã chặn lại.
“Ai!”
Tiêu Trạc đang tắm, chợt nghe tiếng cửa bị đẩy, nàng ấy hoảng sợ nhanh chóng đi ra khỏi thùng tắm, lau thân thể qua loa rồi lập tức mặc trung y vào.
“Là ta.”
Cố Phục Qua có hơi xấu hổ.
Cố Phục Qua hồi thần, lắng nghe động tĩnh, có tiếng nước, ồ, hình như tới không đúng lúc rồi.
Tiêu Trạc nghe tiếng đáp ngoài cửa thì nhẹ nhàng thở ra, cũng phải, đây là viện của Phục Qua công tử, ngoại trừ bản thân nàng, còn có ai dám ngang ngược đến đẩy cửa phòng nàng ấy, nhìn bóng người trên cửa sổ, ngoài cửa chỉ có một mình Tạ Chấp, nàng ấy cũng không sốt ruột mặc xiêm y, chỉ khoác áo ngoài rồi đi đến mở cửa.
Bên trong truyền đến âm thanh sột soạt, sau một lúc lâu, cửa được mở ra.
Có lẽ là vừa tắm xong, có lẽ được hơi nước trong thùng tắm xông hơi đã lâu, khuôn mặt vốn trắng nõn của Tiêu Trạc hiện lên chút ửng hồng, tóc ẩm ướt tí tách xõa đằng sau, trung y khoác trên người có hơi rộng rãi, vì cơ thể vẫn chưa lau khô hoàn toàn nên trung y có hơi ướt, dính lên người, phác nên đường cong duyên dáng bên trong, may mà bên ngoài có choàng một chiếc áo choàng màu đỏ, che được hơn nửa phần cơ thể bên dưới.
Nhưng màu đỏ lại làm nổi bật dung mạo Tiêu Trạc, mắt ngọc mày ngài, băng cơ ngọc cốt.
Yết hầu Cố Phục Qua khẽ động đậy, có phần không biết làm sao.
Tiêu Trạc cúi đầu nhìn thoáng qua người mình, có thú vui xấu xa nhìn Cố Phục Qua: “Phu quân vào đi, sao lại phát ngốc thế?”