BẠN ĐANG ĐỌC
Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…
“Phục Qua công tử, người tỉnh rồi sao?”
“Phục Qua công tử, người đã tỉnh chưa?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của nữ tử, Cố Phục Qua vẫn luôn nửa tỉnh nửa mê trong mộng cảnh, lần này cuối cùng cũng không bị mộng cảnh kéo trở về, âm thanh chân thật ngoài cửa gọi nàng trở về hiện thực.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, ánh nắng tươi sáng xuyên qua lều trại, chiếu vào gương mặt nàng, để lại một vệt sáng loang lổ, Cố Phục Qua hơi híp mắt, thích ứng ánh sáng vừa ấm áp lại chói mắt.
Trong lòng thở dài.
Sao lại mơ thấy chuyện năm Nguyên Thú hai mươi ba.
Thật là buồn cười, chẳng qua chỉ uống hơi nhiều một chút, thế mà lại có thể hãm sâu vào mộng, cuối cùng phải để người bên ngoài gọi dậy, từ bao giờ bản thân không có tự chủ như vậy, là vì hôm qua nghe được nàng ấy sẽ tới sao.
Làm người kế thừa được giáo dục nghiêm khắc nhiều năm như vậy, sao nàng lại ngu dốt như thế, nhưng nàng chưa từng làm ra việc quỳ lạy ở cổng cung kia, quả nhiên là nằm mộng, thật thật giả giả, có lẽ là tổ phụ sợ bản thân nghe thấy người tới sẽ dao động trong lòng cho nên mượn mộng răn dạy bản thân một phen trước.
Huyết hải thâm cừu, làm sao dao động.
“Phục Qua công tử?”
Tiếng nói ngoài cửa vẫn đang gọi, thấp thoáng từ xa xa truyền đến một tiếng bước chân vừa dồn dập lại chắc chắn, dừng ở bên ngoài lều trại.
“Phục Qua công tử đã tỉnh chưa? Hãn còn đang chờ ở trướng bồng nghị sự.”
Một giọng nam hùng hậu lên tiếng hỏi dò.
“Ta gọi đã lâu nhưng bên trong không có đáp lại.”
Giọng nam đề nghị: “Hay là cô đi vào gọi đi, công chúa hòa thân của Đại Lương sắp tới, thời gian không kịp nữa rồi.”
Giọng nữ có chút khó xử: “Việc này? Công tử còn đang ngủ, trướng bồng không cho người tùy ý ra vào.”
“Vậy cô bảo phải làm sao đây!”
Đang lúc hai người bên ngoài không biết làm thế nào mới phải thì trong lều trại truyền đến giọng nói khàn khàn của Cố Phục Qua.
“Hạnh Nhi, vào đi.”
Cố Phục Qua mím môi, khó khăn cất tiếng hai lần mới có thể phát ra âm thanh.
Lần sau không thể uống nhiều rượu như vậy.
Hạnh Nhi nghe thấy tiếng nói, như trút được gánh nặng, nhanh chóng đi vào lều.
Vì say rượu lại vừa mới tỉnh dậy từ trong mộng dài nên thân thể Cố Phục Qua vẫn chưa khôi phục được sức lực bình thường, có phần yếu ớt không nhấc nổi tay chân, nàng giãy giụa hai lần, vẫn không dậy nổi.
Hạnh Nhi trông thấy vội đến nâng nàng dậy: “Hôm nay công tử mặc chiếc váy đỏ kia đi.”
Nói xong Hạnh Nhi chỉ vào chiếc váy đỏ trong chiếc khay bên cạnh giường.
Cố Phục Qua nhìn sang, màu sắc quá tươi sáng, nàng nhẹ lắc đầu: “Vẫn mặc bộ màu đen kia đi.”
Hạnh Nhi biết khuyên không được, lòng thầm than: “Ý định thừa dịp hôm nay đổi cho công tử một thân y phục tươi sáng xem như uổng công rồi, một cô nương trông tuổi tác cũng không lớn, sao suốt ngày ăn mặc không có sức sống vậy.”