BẠN ĐANG ĐỌC
Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…
Bình Tây ở tận cùng phía Tây của Đại Lương, vốn là nơi khỉ ho cò gáy được dân chúng khai khẩn đất hoang, cây lương thực khó sống, cũng chẳng trồng ra được bao nhiêu, quanh năm suốt tháng nộp thuế, duy trì no ấm cũng đã khó, giờ đây đất cằn ngàn dặm, người người đói đến bắt đầu gặm vỏ cây, đào đất sét mà ăn, nhưng bởi vì cách Trường An quá xa, giao thông lại không thuận lợi nên khi hoang tai Bình Tây đến Trường An, rơi vào tai Tiêu Đình, bên kia đã náo loạn hai tháng có thừa, vỏ cây và đất sét đều đã sắp bị ăn sạch, chỉ còn lại thân cây trơ trọi lộ ra lớp tơ trắng trần trụi bên ngoài, người chết đói vô số, ăn đất sét trướng bụng chết ở ven đường, thi thể đều bốc mùi thối, khắp Bình Tây thê lương, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Quan phủ Bình Tây chờ thật lâu không thấy lương thực cứu nạn thiên tai từ Trường An, không thể chẩn tai giải khốn, nạn dân bị đói phát điên xông vào phủ nha giết người cướp lương, quan viên đều bị đánh chết tươi, có một chủ bộ liều chết trốn thoát, ăn xin bên đường, hơn một tháng mới đến Trường An, trên đường đụng phải nhị điện hạ Tiêu Châu cải trang ra ngoài du ngoạn, Tiêu Châu hỏi rõ sự tình, bèn dẫn hắn đi gặp Tiêu Đình.
Lúc này Tiêu Đình mới biết được, giận dữ hỏi: “Tại sao không dâng sổ con lên?”
Chủ bộ quỳ xuống đất bi thương đáp: “Vừa xảy ra loạn đói đã dâng sổ con chờ triều định cứu trợ thiên tai, nhưng hơn một tháng Trường An cũng không có tin tức truyền xuống, đám nạn dân đói nóng mắt, xông vào phủ nha, giết huyện lệnh, tiểu nhân liều chết trốn thoát, một đường ăn xin mới đến được Trường An, may mắn gặp được nhị điện hạ, nếu không tiểu nhân cũng không biết làm sao vào cổng cung, truyền lời cho bệ hạ.”
Vì Tiêu Trạm đã mười lăm, lại là thái tử một nước, Tiêu Đình cố ý rèn luyện nên sổ con phía Tây đều giao cho hắn ta xem trước, để hắn ta học phê duyệt một lần, thống nhất rồi đưa đến điện Kiền Dương, Tiêu Đình nhìn một lượt, có sai lầm hoặc chưa đủ sẽ chỉ ra chỗ sai cho hắn ta, Tiêu Đình nghe xong câu trả lời của chủ bộ, lại lệnh người mang những sổ con trong điện của thái tử, nhưng trong sổ con đưa đến vẫn không phát hiện có sổ con báo hoang tai Bình Tây, kẻ khác giữ lấy chúc quan Đông cung thẩm vấn, lại gọi Tiêu Trạm đến trách cứ một trận.
Tới hôm nay rốt cuộc chúc quan Đông cung Trần Đĩnh không chịu nổi hình phạt đã khai ra, nói là thái tử điện hạ bảo hắn giấu sổ con đi, không cho báo lên bệ hạ, sổ con hiện được chôn dưới tàng cây lựu ở hậu viện Đông cung, Tiêu Đình sai người đi tìm, quả nhiên tìm được quyển sổ con kia, thời gian trên sổ con cách hôm nay đã qua hai tháng có thừa, Tiêu Đình tức giận trực tiếp lệnh tiểu thái giám gọi Tiêu Trạm ở điện Tiêu Phòng đến đây.
Có sổ con làm vật chứng, chúc quan Đông cung Trần Đĩnh làm nhân chứng, sau khi Tiêu Trạm đến lại nói không phải bản thân gây ra, luôn mồm tranh cãi, Tiêu Đình lại tức giận, không để lại chút thể diện cho Tiêu Trạm, để hắn ta quỳ ở cửa điện Kiền Dương, người đến người đi, không chỉ có tiểu thái giám tiểu cung nữ trong cung trông thấy mà quan viên đến điện Kiền Dương tấu sự cũng thấy, chỉ chốc lát sau, trên dưới trong triều, trong cung ngoài cung đều biết việc này, thái tử một quốc gia đã mất sạch thể diện.