BẠN ĐANG ĐỌC
Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…
Thời gian đảo ngược đến một tháng trước khi ông cháu hai người Tạ Chấp vào kinh.
Trong điện Kiền Dương, bầu không khí có phần ngưng trọng, không khí xung quanh cũng trở nên yên tĩnh.
Lý Khánh cười bồi, thật cẩn thận tiến đến trước mặt hoàng đế.
“Bệ hạ, là sổ con Trấn Nam Vương dâng lên?”
Tiêu Đình khẽ gật đầu, nhìn tấu chương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tạ lão tặc cuối cùng cũng đã cùng cháu trai lão ta trở lại rồi.”
Tấu chương dùng giấy Tuyên Thành tốt nhất Dương châu, màu trắng như tuyết, trông rất đẹp mắt, nhưng sổ con thường xem đã quen trong mắt Tiêu Đình lúc này lại biến thành đồ tang trắng như tuyết khắp trời năm đó.
Ngày đó Tạ Minh Chiết trở về là đông chí năm Nguyên Thú mười ba, hoàng đế dẫn theo bá quan ở cổng thành đón chào, Tạ Minh Chiết một thân đồ tang, lưng thẳng tắp, tóc hoa râm, mày rậm trán cao, trong ánh mắt thâm thúy thấp thoáng pha lẫn tia sắc bén, tay trái cầm một cái đầu người máu chảy đầm đìa, tay phải đỡ quan tài vào thành, phía sau là đại quân cũng một thân áo tang, rõ ràng mới vừa sang đông chí nhưng thời tiết lại lạnh lẽo lạ thường, lại còn nổi lên một trận tuyết lớn, dân chúng hai bên quỳ rạp dưới đất, bông tuyết đổ rào rào rơi trên người, trên mặt đất, như khoác cho bọn họ, cho khắp đất bằng một chiếc áo tang, như lễ tế các tướng sĩ đã chết.
Tạ Minh Chiết mặc áo tang xách đầu Thành vương trên tay, cái đầu cầm trên tay vẫn còn đang nhỏ máu, đung đưa qua lại theo bước đi của Tạ Minh Chiết, tí tách, nơi đi qua, máu tươi nhỏ thành đường, xiêu vẹo, tựa như có một người đầy máu xiêu xiêu vẹo vẹo đi qua, vẻ hoảng sợ của Thành Vương phảng phất như vẫn còn trên mặt, sắc mặt người chết trắng bệch, đôi mắt mở thật to chỉ còn tròng trắng, khóe miệng có một vết thương từ đao, kéo dài từ khóe miệng bên trái đến cằm phải, hình như bị rạch trước khi cắt đầu, bởi vì mất máu nên miệng vết thương đã trở nên trắng bợt, da thịt hai bên lật ra ngoài, trông dữ tợn kinh khủng.
Các quý tộc và đại thần ở thành Trường An an nhàn thành quen nào đã gặp qua cảnh tượng như vậy, người nào người nấy run rẩy không ngừng, cắn chặt răng cố sức chịu đựng, tuyệt không thể mất đi lễ nghi bên cạnh hoàng đế, nhưng bọn họ nào có biết rằng, Tiêu Đình đứng đầu trực diện nhất với đầu lâu đã phát run, tay nắm thật chặt trong tay áo.
Tạ Minh Chiết vén áo bào quỳ xuống đất, đại quân phía sau cũng quỳ xuống đất theo, tức thì một mảnh tuyết trắng mênh mông, Tiêu Đình hoảng thần.
“Thần, Tạ Minh Chiết có tội, xin bệ hạ trách phạt.”
Âm thanh hồn hậu rền vang bên tai, Tiêu Đình hồi thần, cắn chặt răng.
“Khanh vì trẫm, vì Đại Lương bình định phản loạn, có tội gì?”
“Thành vương giết con thần, thần chưa xin chỉ thị bệ hạ đã bêu đầu Thành vương, xin bệ hạ giáng tội.”
“Tạ Sinh thiếu niên anh hùng, có công bình định, cũng là đồng bạn khi còn bé của trẫm, lần này xuất chinh, hắn vì nước hy sinh thân mình, trẫm thật sự đau lòng, Thành vương chẳng qua là một nghịch tặc, dù cho khanh không giết, đến khi quay về Trường An trẫm nhất định cũng sẽ giết.”