[Bhtt] [Edit] Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng – Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn – Chương 19. Đêm nay khó ngủ – bhtt.net

[Bhtt] [Edit] Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng – Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn - Chương 19. Đêm nay khó ngủ

BẠN ĐANG ĐỌC

Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…

#bhtt

Đã gần cuối thu, nhiệt độ buổi đêm trở nên thấp dần, se se lạnh, gió đêm lãng đãng lướt qua bờ sông.

Tiêu Trạc rùng mình một cái, vòng tay rồi lại buông xuống ngay.

Gió mang nhiệt độ thấp, cuối cùng cũng đã hạ nhiệt cho đầu óc nóng rực quá mức của hai người.

Tiêu Trạc thầm nổi cáu, sao lại thấy dáng vẻ người ta trông như búp bê thì đã quên mất nam nữ hữu biệt, cho dù đã tứ hôn cũng không nên vượt giới tuyến, nếu Bình An cảm thấy ta phóng đãng quá mức, vậy phải làm sao? Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng đã ngủ trong lòng ta rồi, cũng không nghĩ gì nhiều, hiện giờ chẳng qua chỉ là hôn lên má thì có thế nào, còn có thể phóng đãng hơn so với hành động lúc trước sao.

Nội tâm rối rắm không chịu được, nhưng trên mặt nàng ấy lại không hiện nửa phần, duy trì thật tốt uy nghiêm một người tỷ tỷ nên có, khuôn mặt thanh lãnh nhìn thẳng vào Tạ Chấp.

Tạ Chấp, Tạ Chấp chẳng qua chỉ là một muội muội cấp bậc cực kỳ thấp thôi, bong bóng vui vẻ nổi lên ùng ục ùng ục trong lòng, não vẫn còn đang ngừng hoạt động, sự vui sướng tràn đầy cõi lòng lúc trước nhất thời dâng lên trong lòng Tạ Chấp, đưa nàng lao vào trong biển rộng, nằm trên chiếc thuyền cô độc, phiêu phiêu đãng đãng, không biết đang ở phương nào.

Gió thổi làm nứt chiếc thuyền nàng đang ngồi, chợt ngã vào trong biển lạnh lẽo, Tạ Chấp tỉnh thần lại, trời lạnh rồi, nàng đưa mắt nhìn sang Tiêu Trạc: “Tỷ tỷ, lạnh quá, chúng ta trở về đi.”

Tiêu Trạc nhẹ gật đầu, hai người bèn cất bước đi dọc theo bờ sông đen kịt đi về hướng ánh sáng.

Ba người Nguyên Bảo canh giữ trên cầu vòm ở bờ sông, Nguyên Bảo chờ có hơi nhàm chán: “Sao thả đèn lại lâu như vậy.”

Ngọc Trúc liếc mắt nhìn hắn một cái: “Chuyện của chủ nhân ai cần ngươi lo.”

Nguyên Bảo không cam lòng yếu thế, lập tức cãi lại: “Chẳng qua ta chỉ tiện miệng nói chút thôi, sao cô hung dữ thế, cẩn thận không gả đi được.”

Ngọc Trúc đưa tay đánh: “Bà cô đây gả hay không gả, ai cần ngươi lo, nói nhiều như vậy sao không đi kể chuyện đi.”

Thấy hai người đã sắp đánh nhau, Phục Linh vội chen vào giữa kéo hai người ra: “Ồn ào quá, còn ra dáng vẻ gì nữa.”

Nàng ta quay sang nói với Ngọc Trúc: “Trời có hơi lạnh, ngươi vào xe ngựa lấy áo choàng cho chủ nhân.”

Trong lòng Ngọc Trúc còn đang khó chịu với Nguyên Bảo nhưng vẫn nghe lời đi đến chỗ xe ngựa, chưa đi được bao xa lại quay người làm tư thế uy hiếp với Nguyên Bảo.

Phục Linh đang thấp giọng nói với Nguyên Bảo: “Ngọc Trúc không có ý xấu, ngươi đừng cãi nhau với nàng ấy mãi, để chủ nhân trông thấy còn ra thể thống gì nữa.”

Tiên nữ tỷ tỷ dịu dịu dàng dàng nhỏ nhẹ nói với mình, mặc dù Nguyên Bảo có bất mãn với Ngọc Trúc nhưng vẫn nghe lời gật đầu, nhưng vừa ngẩng đầu đã trông thấy Ngọc Trúc uy hiếp mình, cậu ta vội đưa tay chỉ về phía Ngọc Trúc, tủi thân nói với Phục Linh: “Phục Linh tỷ tỷ, tỷ xem nàng ta.”