BẠN ĐANG ĐỌC
Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…
Ngày mồng tám tháng tám là tiết hoa đăng mỗi năm một lần.
Thế nhân lãng mạn đa tình, mỗi khi đến ngày này, mười dặm phố dài Trường An sẽ treo đủ loại hoa đăng to to nhỏ nhỏ, ánh đèn rực rỡ, sáng như ban ngày, phố dài các nơi phủ kín ánh sáng vàng óng, bấc đèn thỉnh thoảng lay động, khi tỏ khi mờ.
Cả nam lẫn nữ đều mang mặt nạ đi lại trên đường.
Sự phóng khoáng không chịu gò bó bị quy củ mới xuất hiện kìm chế nay đã được buông thả, nam nam nữ nữ đã định thân, sẽ thừa dịp hôm nay, mang mặt nạ, lặng lẽ nắm tay vị hôn thê dưới sự che giấu của tay áo dài, mặc ý vui chơi tại thế gian hồng trần này, tận hưởng lạc thú trước mắt.
Vào thời khắc mới vừa gần hoàng hôn, Tạ Chấp đã khẩn cấp lái xe ngựa đến cổng cung, đợi khoảng chừng nửa canh giờ, xa giá của Tiêu Trạc mới chầm chậm đi ra từ trong cung.
Tạ Chấp nhảy xuống xe ngựa đi đến nghênh đón, đến trước xa giá công chúa, tay trái nhẹ nhàng vén rèm lên, tay phải vươn về phía xe ngựa: “Tỷ tỷ.”
Ngón tay thuôn dài nhẹ nhàng đặt lên tay phải Tạ Chấp, Tạ Chấp hơi dùng một chút lực đỡ Tiêu Trạc xuống xe ngựa.
“Xe ngựa này của tỷ tỷ thật là bắt mắt, hay là mang theo mấy thị nữ ngồi xa giá của Bình An được không?”
Tiêu Trạc hơi gật đầu: “Được.”
Phục Linh và Ngọc Trúc hai người theo hầu ở bên, để lại người đang ở cổng cung chờ công chúa trở về, lại sắp xếp một vài ám vệ đang trong bóng tối, mấy người lúc này mới theo Tạ Chấp đến chỗ xe ngựa của nàng.
Nguyên Bảo đang canh giữ bên xe ngựa, thấy thế tử dẫn công chúa đến đây thì vội vàng chạy đến: “Nô Tạ Nguyên tham kiến An Bình công chúa, công chúa điện hạ trường nhạc vô ưu, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Tiêu Trạc phất tay: “Bình thân.”
“Tạ ơn An Bình điện hạ.”
Nguyên Bảo cúi đầu đứng dậy, khom người lui sang một bên, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Tạ Chấp, mấy người đi tới bên xe ngựa, Nguyên Bảo vội chạy đến ân cần vén rèm lên.
Tạ Chấp đỡ Tiêu Trạc lên xe trước, sau đó bản thân mới vén vạt áo đi vào theo, chờ sau khi hai vị chủ nhân đều vào, lúc này Nguyên Bảo mới dám lặng lẽ ngẩng đầu trộm nhìn sang.
Vương thúc mổ lợn trong phòng bếp ở tiền viện nói công chúa là thần tiên hạ phàm, người phàm không thể nhìn trộm được, nhưng có thể trộm liếc mắt một cái nhìn thị nữ bên người thiên thần tiên tử chứ, hầu hạ bên cạnh thiên thần tiên tử chắc cũng là số một số hai, tiên tử tuyệt đỉnh, để nương tử sau này sẽ vào cửa của bản thân dính chút tiên khí, Nguyên Bảo không tham, chỉ liếc mắt nhìn một chút thôi.
Con người đều rất dễ bị vả mặt, nói không tham chỉ liếc mắt một cái, cậu ta lén liếc mắt nhìn Phục Linh lên xe, oa, hảo tiên, hảo tiên, hảo tiên, Nguyên Bảo thầm chà xát bàn tay kích động không thôi, nghĩ tới nghĩ lui lỡ như sau này nương tử dung tục quá mức không chịu được thì phải làm sao: “Phía sau còn một người, nhìn thêm một lần cuối, dính chút tiên khí cho nương tử, Nguyên Bảo không phải vì bản thân, đều là vì nương tử sau này.”