BẠN ĐANG ĐỌC
Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…
Tiêu Trạc thoáng có phần ngạc nhiên.
Người già ngày nay đều nói chuyện với tiểu bối như vậy sao.
Tiêu Trạc ngây ngẩn một lúc nhưng trên mặt chưa tỏ vẻ gì, vẫn là khuôn mặt thanh lãnh, nghĩ tới mục đích hôm nay, nàng ấy nhanh chóng tìm lại giọng nói của bản thân.
“Người có nơi nào không khỏe, An Bình gọi ngự y xem cho người thế nào?”
Tạ Minh Chiết lười khách sáo với nàng ấy, dù trong lòng đã gật đầu đồng ý cho Tạ Chấp cưới nàng ấy, nhưng vì nàng ấy, Tạ Chấp không chỉ lừa gạt mà còn chống đối ông, hiện giờ cũng đã hôn mê bất tỉnh. Nghĩ đến đây ông hoàn toàn không có chút vui vẻ nào, huyết mạch không thông, rất tức giận, một phần cũng là có lòng muốn thăm dò giúp Tạ Chấp xem xem thái độ của Tiêu Trạc đối với Tạ Chấp thế nào, tình cảm ra sao, đừng chỉ có mỗi cháu trai mình tình nguyện là được.
“Không cần, bệnh cũ thôi, điện hạ chưa hạ bái thiếp đã vội vàng tới, là xảy ra chuyện gì?”
Giọng Tạ Minh Chiết lạnh lùng, xen lẫn một chút trào phúng.
Tiêu Trạc không quan tâm đến lời trào phúng của ông, nàng ấy đứng giữa phòng, chậm rãi mở lời: “Vì tìm Bình An mà đến.”
“Ồ, vậy thật không đúng dịp, Bình An ra ngoài du ngoạn chưa trở về nhà.”
Gặp phải ông lão chơi xấu nên làm gì đây, Tiêu Trạc thở dài trong lòng, nhưng nàng ấy thật sự sốt ruột vì Bình An, không biết hiện giờ nàng thế nào.
Thấy Tạ lão tướng quân ngồi vững vàng trong phòng, sắc mặt cũng không có vẻ lo lắng, có lẽ Bình An không đáng ngại lắm, nhưng ngộ nhỡ thì sao, Tiêu Trạc không dám nghĩ tiếp, vẫn muốn tận mắt gặp được mới yên tâm.
Tiêu Trạc gật đầu: “Bản cung ở đây chờ hắn về.”
Sau đó nàng ấy đưa mắt nhìn Tạ Minh Chiết: “Lão tướng quân sẽ không đuổi ta chứ?”
Thiếu niên thời nay sao lại thế này, nói không lại sẽ dùng quyền thế chơi xấu sao!
“Điện hạ tùy ý, ta còn có công vụ phải xử lý, không ngồi lâu bồi điện hạ.”
Tạ Minh Chiết vuốt râu, hừ lạnh một tiếng.
Tiêu Trạc gật đầu không để ý cho lắm: “Lão tướng quân cứ bận việc riêng.”
Tạ Minh Chiết đứng dậy, vung ống tay áo, ra khỏi đại đường.
Nhìn bóng dáng hình như đang thở phì phò, ông lão hiện giờ thật sự đã không nhịn được nữa, chẳng qua gậy ông đập lưng ông mà thôi, đã bị chọc tức rồi.
Tiêu Trạc khom người cúi đầu tiễn người, đợi Tạ Minh Chiết đi rồi, nàng ấy xoay người ngồi xuống ghế mây.
Lúc này Phục Linh và Ngọc Trúc mới dám đến gần bên cạnh.
Ban đầu hai người bị uy áp của Tạ Minh Chiết chấn động đến mức phải đứng ở cửa làm thần giữ cửa, cách xa công chúa điện hạ một trượng, hai người trì trệ nhận ra trở nên ngại ngùng.
Ngọc Trúc cúi thấp người ghé sát bên tai Tiêu Trạc: “Điện hạ, lão tướng quân đối xử với người cũng thật không khách khí.”