BẠN ĐANG ĐỌC
Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…
Trong cung Thọ Hỉ, giữa chính điện đốt một lư hương to như một pho tượng, hương thơm ngát lượn lờ bay khắp bốn phía.
Thái hậu ở vị trí thượng tọa, khuôn mặt từ ái, một thân áo choàng sa tanh màu xanh sẫm, áo dài chấm đất, mười ngón tay mang hộ giáp khảm mã não xanh biếc, quả thực là ung dung hoa quý, đang trò chuyện cùng Tạ Minh Chiết ngồi phía dưới bên trái.
“Khanh gia khi nào dẫn tôn nhi đến gặp nắm xương già này đây?”
“Sao thái hậu lại nói vậy, nếu người là nắm xương già, không phải ta đây sắp xuống mồ rồi sao?”
Tạ Minh Chiết ha hả đáp lời.
“Lão già nhà ông, từ nhỏ đã quen thói đổi chủ đề câu chuyện, khi nào có thời gian dẫn vào cung cho ai gia gặp một lần, ta lại không ăn thịt hắn!”
Thái hậu nâng đầu ngón tay, chỉ ngón trỏ mang hộ giáp về phía Tạ Minh Chiết.
“Thật sự không phải cựu thần không dẫn theo, Bình An quá ngang bướng, mỗi ngày cựu thần đều không trông thấy bóng dáng của nó, đợi mấy ngày nữa đến thọ yến của người, tự nhiên sẽ gặp được thôi.”
Tạ Minh Chiết hất râu, tỏ vẻ tủi thân trả lời.
Thái hậu trông thấy dáng vẻ vô lại này của ông có chút không biết nói gì.
Lúc này ngoài điện truyền đến thông báo: “Tạ tiểu thế tử cầu kiến ~”
Thái hậu nghe tiếng liếc mắt trêu chọc nhìn Tạ Minh Chiết một cái: “Ồ, ngang bướng, mỗi ngày không nhìn thấy, đây là ai tới nào?”
Tạ Minh Chiết xấu hổ râu cụp xuống, bưng tách trà đặt bên môi: “Người cho gọi vào chẳng phải sẽ biết rồi sao.”
Trong lòng thầm nghĩ, tên nhóc con này đến để làm gì, phá hỏng đài của tổ phụ hắn sao? Không phải đã cảnh cáo hắn không có việc gì thì đừng tiến cung sao!
Thái hậu ngồi ngay ngắn lại lần nữa, hướng ra ngoài điện, chậm rãi cất lời: “Tuyên.”
Tạ Chấp đi theo sau thái giám dẫn đường tiến vào, hai tay nâng vạt áo, hơi khom người, cúi đầu, trông xiêm y trên người như mới vừa đánh nhau với người khác, dán lên người không chút chỉnh tề, cứ như một đứa bé đáng thương bị ức hiếp rất thảm vậy.
“Thần Tạ thị Chấp khấu bái thái hậu, thái hậu trường nhạc vô cực, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Thái hậu vừa thấy tư thái này của nàng đã tràn đầy hứng thú: “Bình thân, ban tọa.”
Tạ Chấp ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng đầy tủi thân: “Thần không dám ngồi, thần có lỗi.”
Tạ Minh Chiết vừa thấy bộ dạng này của nàng, thầm than thở một câu trong lòng: “Đây là mới gây ra chuyện gì vậy!”
Nhưng cũng không vạch trần Tạ Chấp, ra vẻ từ ái nhìn Tạ Chấp chăm chú, rất giống dáng vẻ tổ phụ tốt đang chuẩn bị ra mặt vì tôn nhi bất cứ lúc nào.
Ngoài miệng lại nói: “Đến gặp mặt thái hậu sao áo quần lại không chỉnh tề như thế, không có chút quy củ!”
Tạ Chấp nghe thấy câu hỏi của tổ phụ không khỏi càng thêm tủi thân.