BẠN ĐANG ĐỌC
Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…
*Làm lại chuyện trước kia đã làm.
Trong trà lâu Thôi Kinh bị ấn xuống mặt đất, nhóm phủ binh vây quanh một vòng, đánh đến vô cùng náo nhiệt, những phủ binh này đều đã vào ra chiến trường, đương nhiên biết đánh làm sao vừa khiến người ta đau lại không nhìn ra vết thương, bọn họ đánh đến khi Thôi Kinh kêu gào đòi sống đòi chết, còn bên ngoài lại là một đám người vây quanh xem náo nhiệt, chen chút chật kín ở cửa trong ngoài không thông, mặt mày ông chủ trà lâu như đưa đám không dám tiến lên, sợ chọc giận Tạ Chấp sẽ bị đánh cùng, chỉ có thể đáng thương ôm đầu rúc xuống dưới quầy.
Nguyên Bảo tìm chiếc ghế đặt ở sau lưng Tạ Chấp, Tạ Chấp vểnh chân bắt chéo ngồi nghiêng người dựa lên ghế, cầm trong tay chén trà nhỏ, chậm rãi nhấp môi.
“Ngừng.”
Tạ Chấp ra lệnh một tiếng, các phủ binh lập tức ngừng tay đánh Thôi Kinh, nhưng vẫn dùng chân giẫm lên Thôi Kinh không cho hắn ta động đậy nửa phần.
“Lời đồn bắt đầu từ nơi nào?”
Tạ Chấp nhấc nắp trà hỏi.
“Làm sao gia biết, cái ả bị chồng ruồng bỏ kia lại dám…”
Thôi Kinh hùng hùng hổ hổ đứng lên.
Tạ Chấp đậy nắp trà: “Tiếp tục.”
“A, a, gia, không, ta… ta thật sự không biết mà, đừng đánh, a, ta sai rồi, a, a…”
Thôi Kinh lại bắt đầu kêu gào.
Tạ Chấp đặt chén trà lên bàn, cạch một tiếng: “Ngừng.”
Phủ binh lại lên tiếng đáp lời dừng lại, Tạ Chấp nhìn sang Thôi Kinh: “Lần này, nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.”
Thôi Kinh vội vã liên tục đón ý nói hùa: “Nghĩ kỹ rồi, nghĩ kỹ rồi.”
Tuy rằng Thôi Kinh vô sỉ, nhưng được sủng ái ở nhà như vậy cũng không chỉ là dựa vào thân phận đích xuất đại phòng này, chủ yếu nhất vẫn là do miệng lưỡi hắn ta ngon ngọt, đầu óc lại xoay chuyển nhanh, co được duỗi được, lúc này trông thấy nói tới Thôi gia cũng không có tác dụng, đã biết Tạ Chấp có gốc gác, có lẽ bối cảnh ngay cả Thôi gia cũng không thể trêu vào, vì thế không mạnh miệng nữa mà vội vàng chịu thua.
“Không biết tại sao lời đồn này xuất hiện, ta cũng chỉà nghe lời truyền miệng.”
“Ồ”
Tạ Chấp phất tay lại muốn hạ lệnh để người đánh Thôi Kinh.
“Đừng đánh đừng đánh, ta thật sự không biết mà, nếu ta biết ai dám bôi nhọ An Bình công chúa như vậy, ta là người đầu tiên không tha cho hắn, ta nhất định phế hắn.”
Thôi Kinh một phen nước mũi một phen nước mắt, bàn tay đau đớn run rẩy nâng trường bào của mình lau đi nước mắt: “Ta thật sự không biết mà.”
Nói xong tát miệng mình một cái: “Đều do cái miệng tồi này của ta, nói năng lung tung vớ vẩn, An Bình công chúa băng thanh ngọc khiết, thế gian không ai sánh bằng, rốt cuộc là ai thiếu đạo đức như vậy! Bịa đặt vớ vẩn!”
Tạ Chấp đã biết ngay từ đầu, loại người giống Thôi Kinh này được trong nhà bảo vệ kỹ càng, chỉ dưỡng ra được xa hoa dâm dật, bắt nạt kẻ yếu, quen ở trong ôn nhu hương, hắn ta là người không dám tung lời đồn, làm con chim đầu đàn nhất, cùng lắm chỉ là tiểu nhân lui ở sau lưng, đi theo nghe sai đồn bậy mà thôi, nhưng hiện tại trong khoảng thời gian ngắn nàng không tìm được ngọn nguồn lời đồn, vì thanh danh của tỷ tỷ, trước hết chọn vài người hung hăng đánh một trận, khi cần cũng có thể giết, giết gà dọa khỉ để cho mọi người Trường An nhìn thấy, để bọn họ đều ngậm miệng lại, không dám tiếp tục truyền loạn, lời đồn xuất hiện nhưng không có người loan truyền tự nhiên sẽ yên tĩnh lại.