[Bhtt] [Edit] Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng – Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn – Chương 10. Tạ Chấp bảo vệ tỷ tỷ – bhtt.net

[Bhtt] [Edit] Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng – Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn - Chương 10. Tạ Chấp bảo vệ tỷ tỷ

BẠN ĐANG ĐỌC

Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…

#bhtt

“Điện hạ, điện hạ!”

Phục Linh lo lắng vội vàng đi từ bên ngoài vào thiên điện* Kiêu Dương Các.

*Thiên điện: điện phụ ở cạnh chính điện.

Bên ngoài đang là mặt trời gay gắt, bốn phía trong thiên điện Kiêu Dương Các lại đặt đầy khối băng, vô cùng mát mẻ.

Tiêu Trạc đang nằm trên ghế quý phi, đôi mắt đẹp khẽ nhắm, để thị nữ đưa quả vải đã bóc vào đôi môi đỏ, nghe thấy giọng nói của Phục Linh, nàng ấy khẽ cắn thịt vải trong miệng đôi cái, mở mắt lười biếng nhìn sang.

Phục Linh mang theo một thân sóng nhiệt lao tới, còn chưa đến trước Tiêu Trạc, trông thấy bộ dạng không gấp gáp vội vã của Tiêu Trạc như vậy, không khỏi lại lo lắng mở lời:

“Điện hạ, hiện tại bên ngoài đều là lời đồn đãi về người và Lệ hiệu úy.”

Sau khi nghe xong Tiêu Trạc vẫn mang dáng vẻ lười biếng, không quá để tâm: “Ồ.”

Phục Linh không khỏi sốt ruột: “Người cũng không biết lời đồn bên ngoài khó nghe thế nào đâu!”

Sau đó giương mắt lướt qua bốn phía, Tiêu Trạc không định trêu nàng ấy nữa, phất tay cho thị nữ lui xuống, chỉ để lại Ngọc Trúc hầu hạ ở bên.

“Vậy ngươi nói xem, khó nghe thế nào?”

Phục Linh nhất thời trở nên tức giận: “Bọn họ đều nói người đường đường là trưởng công chúa lại đeo bám người khác, Lệ hiệu úy cũng không cần người, vứt bỏ người như giày cũ!!”

Lời đồn đương nhiên càng đồn càng khó nghe, còn có những lời khó nghe hơn thế này, Phục Linh vô cùng tức giận, nói không nên lời, chỉ dùng ánh mắt tức giận muốn bùng nổ nhìn Tiêu Trạc chằm chằm, chỉ chờ nàng ấy ra lệnh một tiếng sẽ đi làm thịt người bịa đặt tin đồn này bên ngoài.

“Ồ.”

Tiêu Trạc không hề biến sắc, không bị ảnh hưởng chút nào, nàng ấy lại hơi thẳng người dậy, ánh mắt nhìn về phía Ngọc Trúc: “Làm việc sao thế, truyền vẫn chưa đủ khó nghe.”

Ngọc Trúc khom người cúi đầu: “Không đành lòng phá hỏng thanh danh công chúa quá mức.”

Phục Linh nhìn Tiêu Trạc, nhìn Ngọc Trúc, nhìn Ngọc Trúc, rồi lại nhìn Tiêu Trạc: “Điện hạ?” Tiểu thị nữ của người có rất nhiều dấu chấm hỏi.

Sau đó Phục Linh như bỗng nghĩ thông suốt, mở to mắt nhìn Tiêu Trạc: “Điện hạ? Người bảo Ngọc Trúc làm?”

Tiêu Trạc gật đầu, ngón tay thuôn dài nhẹ nhàng cầm lấy một quả nho, thong thả bóc vỏ nho, lại là dáng vẻ không thèm để tâm.

Phục Linh đau đầu, rất đau đầu: “Tại sao người lại làm như vậy, tại sao lại muốn hủy hoại thanh danh của bản thân!”

Tiêu Trạc cho quả nho đã bóc vỏ vào miệng, Ngọc Trúc ở bên khom người dâng khăn, Tiêu Trạc lau ngón tay, sau khi nuốt thịt quả xuống mới đưa mắt nhìn về phía Phục Linh: “Tâm Bình An không đủ kiên định, cần một liều thuốc mạnh.”

“Vậy cũng không cần người hủy hoại thanh danh của mình để làm thuốc chứ!”

Phục Linh nhớ tới lời đồn đãi bên ngoài hiện giờ vẫn tức giận không thôi.