[Bhtt] [Edit] Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng – Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn – Chương 1. Vừa đến Trường An – bhtt.net

[Bhtt] [Edit] Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng – Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn - Chương 1. Vừa đến Trường An

BẠN ĐANG ĐỌC

Tên truyện: Công Chúa Điện Hạ, Sám Hối Vô Dụng
Tác giả: Tinh Tinh Thụy Đắc Vãn
Thể loại: bách hợp, cổ đại, cung đình hầu tước, hỗ công, SE
Độ dài: 37 chương
Ngày bắt đầu đăng: 04/01/2025
Tình trạng: Hoàn thành
___________________
Thật lâu trước kia…

#bhtt

Bên vách núi gió lạnh thấu xương, cô hàn tận cốt.

Tạ Chấp một mình cưỡi Đạp Vân đứng trước vách núi, trước mặt là mười vạn đại quân, sau lưng là vực sâu vạn trượng, thứ nào cũng muốn lấy mạng nàng.

Tạ Chấp khó nhọc nhếch môi, cười khổ một tiếng.

“Vì diệt trừ Tạ thị, quả thật hoàng đế đã mất nhiều công sức, ta có tài đức gì mà lại rước lấy mười vạn đại quân vây giết.”

Toàn thân như bị ngâm trong máu, từ trên xuống dưới, khắp người đều đang nhỏ máu, máu trên người nàng có của người thân nàng, có của người liều chết bảo vệ nàng phá vòng vây.

Ống tay áo đã sớm rách tươm bị gió lạnh thổi qua rung phần phật.

Tạ Chấp chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đến, trong mắt tràn đầy bi thống: “Tỷ tỷ, tỷ muốn mạng của Bình An sao?”

Tiêu Trạc mặt không cảm xúc nhìn Tạ Chấp: “Xuống ngựa, đầu hàng.”

Tạ Chấp không nói lời nào, chỉ giương mắt nhìn về phía sau Tiêu Trạc, sau lưng Tiêu Trạc là Lệ Phong từng có hôn ước với Tiêu Trạc.

Tạ Chấp lắc đầu, ánh mắt nhìn Tiêu Trạc chăm chú, bi thương lên tiếng: “Tiêu Trạc, tỷ đã từng thật lòng yêu ta chưa?”

Đây là lần đầu tiên trong trí nhớ của Tiêu Trạc, Tạ Chấp gọi đầy đủ tên nàng ấy, Tiêu Trạc không khỏi sửng sốt một thoáng rồi chậm rãi cất lời.

“Chưa từng, để diệt trừ Tạ thị, lá mặt lá trái với ngươi thôi.”

“Lá mặt lá trái, lá mặt lá trái.”

Dáng vẻ Tạ Chấp như điên cuồng, bắt đầu cười ha hả, cười đến khi thở hổn hển, nằm trên lưng ngựa, nhẹ nhàng lên tiếng: “Vậy thật đúng là vất vả cho tỷ, sáu năm lá mặt lá trái.”

Lệ Phong vội vàng mở miệng: “Điện hạ, chớ nói nhiều với nghịch tặc, ta đã bêu đầu tổ phụ hắn, hiện giờ Tạ thị chỉ còn một người sống là hắn, nên nhanh chóng bắt hắn lại trở về phục mệnh mới phải, bệ hạ vẫn đang chờ.”

Tạ Chấp nghe vậy chợt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng Lệ Phong, khó tin không lưu loát lên tiếng: “Bêu đầu?”

Lệ Phong không khỏi có phần đắc ý: “Sát thần gì chứ, không phải cũng bị ta bêu đầu thị chúng, thi thể bây giờ còn đang treo ngoài cổng thành kia kìa.”

Mắt Tạ Chấp chảy máu, chầm chậm nhìn Tiêu Trạc, từng chữ từng chữ như rỉ máu: “Tổ phụ cũng bảo vệ ngươi sáu năm.”

Trong mắt Tiêu Trạc thoáng qua một tia bi thống, nhưng chỉ trong chớp mắt đã khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm như thường, tiếng nói lạnh lẽo đến cùng cực tiếp tục vang lên: “Xuống ngựa, quy phục.”

Tạ Chấp không nói, cúi đầu, nằm trên lưng ngựa, khẽ khàng nói bên tai Đạp Vân: “Đạp Vân, đưa ta về nhà được không, quay về ngôi nhà có tổ phụ kia, ta mệt mỏi quá, ta muốn đi gặp tổ phụ, ta sẽ quỳ thỉnh tội với người, là ta hại người, hại cả nhà Tạ thị.”

Không kìm được tiếng khóc nức nở, huyết lệ được con ngựa che đi lặng lẽ chảy xuống.

Giọng Tạ Chấp nói với Đạp Tuyết nhẹ nhàng lại mỏng manh, dùng khí âm mà người khác không nghe thấy.